Một bữa ăn kết thúc trong cảnh hỗn loạn, quản gia Tạ viên vội vàng yêu cầu nhà bếp chuẩn bị súp giải rượu. Mùi thơm ngọt ngào của mật ong và táo lan tỏa khắp nơi.
Trần Vi Kỳ được Trang Thiếu Châu đút cho vài thìa, nhưng uống được một nửa thì cô không chịu nữa, bướng bỉnh nói rằng cô vẫn muốn uống "rượu rượu." Chữ "rượu" được cô kéo dài bằng giọng điệu mềm mại và đáng yêu.
Vị tiểu thư kiêu kỳ, lạnh lùng cao ngạo nổi tiếng như cô ba Trần, khi làm nũng cũng khiến người khác phải khuất phục.
Trang Thiếu Châu nghe mà cảm thấy như tai mình mềm nhũn. Đánh không được, mắng cũng không xong, mà trước mặt bao nhiêu người thế này thì càng không thể hôn cô để dỗ dành. Anh đành nhẫn nại kéo cô vào lòng, cách xa Dịch Tư Linh, nhỏ giọng dỗ: "Chúng ta về nhà rồi uống tiếp, được không em?"
Trần Vi Kỳ lắc đầu, cương quyết không mắc bẫy: "Anh tránh ra!"
Trang Thiếu Châu đau đầu, phải mất rất nhiều công sức mới ép được cô uống nửa bát nước táo. Nhân lúc cô đang lâng lâng không muốn nói chuyện, anh lập tức ra lệnh cho tài xế chuẩn bị xe, sau đó nhanh chóng cáo từ Tạ Tầm Chi.
Tạ Tầm Chi cũng đang mệt mỏi, chỉ mong bữa tiệc mau kết thúc để có thể lôi Dịch Tư Linh, người đang say đến mức "nói gì cũng tuôn hết," về phòng mà "dạy bảo."
Lần này, Tạ Tầm Chi không giữ khách lại qua đêm như mọi khi. Anh ấy biết dù có nói cũng chẳng ai muốn ở lại, vậy nên không cần phải làm khách sáo. Kéo dài thêm nữa, hai "tổ tông" này còn không biết sẽ nói ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Hai người đàn ông, bề ngoài vẫn giữ vẻ lịch thiệp, phong thái đĩnh đạc trong bộ vest, nhưng thực chất mặt mũi đã mất sạch, cảm giác như đang bị lột trần giữa phố đông người.
Trang Thiếu Châu khẽ ho, chỉnh lại giọng nói: "Xin lỗi anh Tạ, tối nay đã làm anh chê cười. Tanya không giỏi uống rượu. Lần tới hai người ghé Hồng Kông, tôi và Tanya sẽ tiếp đón chu đáo, mời hai người đến nhà dùng bữa."
Tạ Tầm Chi bắt tay anh, mỉm cười đáp: "Anh khách sáo quá rồi, anh Trang. Chỉ là lời nói vô tư, anh đừng để bụng. Tình huống hôm nay đặc biệt, tôi cũng không giữ hai người lại được. Lần sau nhất định sẽ thoải mái hơn."
Hai người đàn ông vẫn cố giữ chút thể diện cuối cùng, nhưng trong lòng đều nghĩ thầm cùng một câu: "Sẽ không có lần sau nữa đâu."
Không còn bị Tạ Tầm Chi cản trở, Dịch Tư Linh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Vi Kỳ, nhỏ giọng thì thầm: "Chồng cô có đánh vào mông cô không?"
Nghe đến ba chữ "đánh vào mông," hai má Trần Vi Kỳ càng đỏ bừng như hai đóa hoa rực rỡ. Cô đã lâng lâng, cảm giác như cơ thể mình đang bước đi trên những tầng mây. Rượu vang đỏ vốn dĩ có hậu vị rất mạnh, huống hồ đây lại là loại rượu quý được ủ trong hầm cả mấy chục năm.
Cô say xỉn lẩm bẩm: "... Anh Tạ nhìn có vẻ là chính nhân quân tử, mà cũng đánh mông cô à?"
Dù Dịch Tư Linh say khướt, vẫn không quên bắt trọng điểm: "Cũng? Trần Vi Kỳ! Vậy là chồng cô cũng đánh vào mông cô à! Ha ha ha ha ha ha ha!"
"Đánh vào mông."
Nghe ba chữ này, mắt Trang Thiếu Châu tối sầm lại. Anh cảm thấy như mình bị vợ lột trần, bêu khắp phố chợ. Vốn là người không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì những chuyện trong phòng ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn những chuyện này trở thành chủ đề cho người khác bàn tán.
Anh nhanh chóng quay lại, ôm chặt Trần Vi Kỳ vào lòng, bàn tay nóng hổi bịt miệng cô lại.
Không thể để cô nói thêm một câu nào nữa.
Nếu để cô tiếp tục, sáng mai khi tỉnh rượu, chắc chắn cô sẽ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Trang Thiếu Châu mỉm cười lịch sự với Tạ Tầm Chi, người cũng đang bị mất mặt chẳng kém gì mình: "Tôi xin phép đi trước."
Không chần chừ thêm, anh bế Trần Vi Kỳ lên, bước ra khỏi căn nhà cổ kính với những bước dài vội vã.
Trần Vi Kỳ hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì tối nay. Cơn say bùng lên nhanh chóng, những gì cô nói ra rồi cũng quên ngay, chỉ còn lại cảm giác vui vẻ len lỏi trong cơ thể. Được Trang Thiếu Châu bế trên tay, cảm giác an toàn và thỏa mãn chồng chất lên niềm hạnh phúc, khiến cô thấy cả người lâng lâng, mềm mại dựa vào lòng anh.
"Anh thơm quá..."
Cô dụi đầu vào lồng ng. ực rắn chắc của Trang Thiếu Châu như một chú cún nhỏ, bàn tay còn tiện thể cào vài cái, miệng lẩm bẩm: "Sao anh có cơ ngực gợi cảm thế này chứ... Không được cho phụ nữ khác chạm vào! Chỉ Trần Vi Kỳ mới được phép chạm. Anh là của Trần Vi Kỳ, cơ thể anh là của Trần Vi Kỳ."
Cô nhắc tên cô ba lần, như muốn đóng dấu lên anh.
Cô ngang nhiên tuyên bố rằng cơ thể của Trang Thiếu Châu thuộc về cô, hoàn toàn là tài sản của riêng cô.
Trang Thiếu Châu hít sâu, ánh mắt tối sầm nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Từ trước đến nay, chỉ có anh là người bộc lộ ha. m mu. ốn chiếm hữu với cô.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ ràng mình bị cô chiếm hữu, bị cô "đánh dấu." Một ngọn lửa bừng cháy trong anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!