Chương 7: Vị Hôn Thê

Những người phụ nữ đó nói cô không thể nắm bắt được Trang Thiếu Châu, vậy cô thề dù phải bỏ tiền cô cũng sẽ làm được, giả cũng phải giả cho giống thật.

Trần Vi Kỳ không phải kiểu người biết nhẫn nhịn. Cô kiêu ngạo, mạnh mẽ, hay để bụng và nhỏ nhen. Ai muốn thấy cô thất bại thảm hại thì cô càng muốn đứng cao hơn họ.

Mỗi lần như thế, Chu Tễ Trì sẽ dịu dàng ôm cô vào lòng, hỏi cô có mệt mỏi không.

"Thì đúng là rất mệt, nhưng mỗi khi thấy bọn họ muốn giẫm đạp lên em mà lại không làm được, còn phải giả vờ tâng bốc, khen em mặc đẹp, là em cảm thấy rất vui. Cười chết mất thôi." Trần Vi Kỳ đắc ý ngẩng cao đầu, đôi mắt hồ ly xếch lên sáng rực rỡ.

"Có lẽ họ đang khen thật lòng."

Giọng nói của người đàn ông giống như dòng nước trong lành, mát lạnh chảy qua bên tai cô.

Cô cười, dùng tay chọc vào sống mũi hoàn hảo của anh ấy: "A Trì, đừng nhìn người khác tốt như vậy. Giới này chính là như thế, kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Nếu một ngày nào đó em sa cơ lỡ bước, hoặc vấp phải sai lầm, chắc chắn em sẽ bị bọn họ dẫm nát."

Người đàn ông im lặng một lát, sau đó gật đầu, ánh mắt chân thành, xen lẫn một cảm xúc mà cô không hiểu nổi: "Em sẽ không đâu. Em sẽ luôn tỏa sáng. Nhưng anh hy vọng em thật sự hạnh phúc."

"Em đang rất hạnh phúc mà!"

Trần Vi Kỳ liếc anh ấy một cái, không hiểu tại sao anh ấy cứ không chịu tin: "Anh vất vả đóng phim như vậy, chẳng phải cũng vì muốn đoạt giải Ảnh đế sao? Anh phải đánh mạnh vào mặt những kẻ xem thường anh. A Trì, anh sẽ không chỉ đạt được một giải, mà còn sẽ đến Venice, Cannes, Oscar... A Trì, anh sẽ trở thành siêu sao của thời đại này, nổi tiếng khắp nơi."

Người đàn ông mỉm cười, nắm lấy tay cô đang vung lên đầy hào hứng: "Anh chỉ đơn thuần thích diễn xuất thôi, anh không bận tâm những thứ khác."

Trước khi cô kịp tức giận, anh ấy bổ sung: "Nhưng đoạt giải Ảnh đế thì thù lao sẽ cao hơn, có thể mua cho Vi Vi nhiều viên đá quý đẹp hơn."

Âm thanh như tiếng dòng nước róc rách bên tai, hoặc giống những sóng radio bị bỏ quên từ lâu phát ra âm thanh rạn nứt.

Trần Vi Kỳ nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, ánh mắt cô luôn mang ý cười, nhưng nụ cười đó lại rất nhạt, giống như giọng nói cố ý pha chút điệu đà của cô.

Đều không thật lòng.

Trang Thiếu Châu biết rõ người phụ nữ này không có tí chân thành nào dành cho anh. Trái tim cô đã đặt ở nơi khác. Lần đầu gặp mặt, cô đã ám chỉ điều đó một cách gián tiếp với anh.

Tối hôm đó, lẽ nào anh lại không nghe ra được? Một cô tiểu thư động nhắc đến người yêu cũ, bề ngoài thì tỏ ra thờ ơ, không bận tâm, nhưng thật ra lại để tâm đến tột cùng. Ngay cả sau khi chia tay, cô vẫn bảo vệ người ấy.

Sợ anh sẽ làm gì với người trong lòng cô, nên đã sớm phủi sạch quan hệ, trấn an anh trước.

"Cần tôi làm gì?" Trang Thiếu Châu nhếch môi, để lộ một nụ cười nhạt.

"Chỉ cần đi dự tiệc cùng tôi, và..." Trần Vi Kỳ hơi ngập ngừng, ánh mắt thoáng chút gượng gạo nhưng nhanh chóng che giấu: "Cần anh Trang đóng vai một vị hôn phu đúng tiêu chuẩn. Không biết có quá đáng không?"

Ba chữ "vị hôn phu" khiến hầu kết Trang Thiếu Châu khẽ chuyển động, không để lộ cảm xúc: "Như thế nào mới gọi là đúng tiêu chuẩn?"

"Nghe lời tôi, chiều chuộng tôi, luôn kề cận tôi... chỉ có thế, chỉ một tiếng thôi. Chắc không quá khó chịu đâu. Nếu thấy yêu cầu này quá đáng, tôi có thể trả thêm tiền."

Chữ "trả thêm tiền" được cô nhấn mạnh.

"..."

Trang Thiếu Châu khẽ bật cười, đột nhiên thấy Trần Vi Kỳ thật đáng yêu.

Anh điên rồi. Đây đúng là hội chứng Stockholm.

"Thành giao?" Trần Vi Kỳ nghiêng đầu, đôi hoa tai ngọc trai phức tạp khẽ rung lên trong không trung.

Trang Thiếu Châu khẽ "ừm" một tiếng, nâng tay chỉnh lại cà vạt. Hôm nay anh mặc rất trang trọng, từ khuy măng sét vàng đến kẹp cà vạt đều được lựa chọn cẩn thận. Chiếc cà vạt xanh đậm bóng loáng được thắt theo kiểu Eldredge Knot – một kiểu thắt cực kỳ phức tạp, tốn thời gian và hiếm khi được sử dụng.

Không biết người đàn ông thắt kiểu cà vạt này phải gặp người quan trọng đến mức nào mà lại bỏ nhiều công sức như thế.

"Kiểu thắt này đặc biệt thật." Trần Vi Kỳ lần đầu thấy một người đàn ông thắt kiểu cà vạt như thế, trông giống như một bông hồng đang chớm nở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!