Buổi trưa có thời gian rảnh là điều hiếm hoi, nhất là với những người làm công việc bận rộn, thường xuyên đảo lộn thời gian. Đôi khi, ngay cả ăn uống cũng phải vội vã. Có thể tranh thủ chút thời gian vào buổi trưa đã là điều không dễ dàng gì.
Trần Vi Kỳ cũng không muốn làm phiền người khác, chỉ nói: [Phiền quá, buổi trưa tôi sẽ tham dự buổi tiệc ở khách sạn Tinh Đỉnh. Khi thư ký Bạch đến, nhờ anh ấy gọi điện cho trợ lý của tôi.]
Trang Thiếu Châu nhìn vào điện thoại, trầm ngâm một lúc, chợt nhớ rằng trưa nay khách sạn Tinh Đỉnh có tổ chức một buổi tiệc. Trợ lý của anh đã gửi thư mời, nhưng anh thấy bận quá, không có thời gian tham dự, nên cũng không định đi.
Vừa định trả lời, đối phương lại gửi thêm một email.
Trần Vi Kỳ: [Cora, cô không cần phải báo cáo chuyện này với sếp của các cô đâu, cũng bảo với thư ký Bạch đừng nói với anh ấy. Cảm ơn nhiều. Khi nào cô rảnh, tôi sẽ mời cô uống trà chiều.]
Trang Thiếu Châu ánh mắt thâm trầm, nho nhã mà lịch sự đáp lại: [Cảm ơn cô Trần.]
Buổi tiệc trưa nay là sự kiện chào mừng khai trương "Không gian Nghệ thuật Mạn Chân" do khách sạn Tinh Đỉnh tổ chức. Tinh Đỉnh là thương hiệu khách sạn cao cấp thuộc tập đoàn nhà họ Dịch. Từ khi được giao cho con gái lớn Dịch Tư Linh điều hành cách đây hai năm, phong cách của khách sạn đã chuyển hướng sang phân khúc cao cấp, xa xỉ bậc nhất.
"Không gian Nghệ thuật Mạn Chân" là điểm nhấn mới của khách sạn năm nay. Không chỉ thuê đội ngũ thiết kế chuyên làm cho các cửa hàng xa xỉ phẩm để trang trí, họ còn đầu tư mạnh tay mua sắm hàng loạt tác phẩm nghệ thuật trị giá hàng chục triệu. Hôm nay là ngày khai trương, mời đông đảo giới quyền quý, nghệ sĩ danh tiếng đến tham dự.
Ai ai cũng phải nể mặt thể diện của cô cả nhà họ Dịch.
Trần Vi Kỳ cũng nể mặt, thậm chí còn dời công việc buổi chiều sang hôm khác. Tuy nhiên, lý do cô đến buổi tiệc này không chỉ là để ủng hộ Dịch Tư Linh, mà còn vì cô cần xuất hiện trong các sự kiện xã giao.
Kể từ khi tuyên bố chia tay với Chu Tễ Trì, cô đã cắt đứt mọi hoạt động xã giao. Các buổi tiệc, party, salon, trà chiều, du thuyền, mua sắm, spa, chơi mạt chược, cô đều không tham gia. Thậm chí, cô cũng không xuất hiện trong các cuộc trò chuyện nhóm. Cô có thể tưởng tượng những cô chiêu kia đang bàn tán về mình sau lưng ra sao.
Giới hào môn ở Hồng Kông tuy phức tạp nhưng không lớn. Các cô gái cùng đẳng cấp gia thế ít nhiều đều quen mặt nhau. Tuy nhiên, việc chơi chung không đồng nghĩa với việc tâm giao. Có không ít người bên ngoài tỏ ra thân thiết nhưng bên trong lại không ưa nhau. Càng đông người, càng nhiều toan tính, đấu đá nhau từng li từng tí. Trong chốn danh lợi, không ai muốn bị lép vế, ai cũng mong mình là người nổi bật nhất.
Trần Vi Kỳ luôn là tâm điểm được mọi người tung hô, ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít kẻ mong cô ngã ngựa.
Cô thừa hiểu sự tàn nhẫn của cái vòng luẩn quẩn này. Nhưng điều tàn nhẫn nhất có lẽ là— dù nhìn thấu tất cả, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Trần Vi Kỳ lặng lẽ ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe nối liền thành một dải, trong đầu hiện lên vài mảnh ký ức đứt đoạn của những đêm khuya.
"Trên thế giới này, chỉ có hai loại người mới có thể đạt được tình yêu. Một là những kẻ may mắn, yêu đúng người phù hợp và cần mình. Hai là những người dũng cảm, như nàng tiên cá nhỏ sẵn sàng đánh đổi giọng nói để có đôi chân bước đến tình yêu. Vi Vi, em không phải loại đầu tiên, vậy em phải đánh đổi một thứ gì đó. Vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia, cuối cùng sẽ chẳng có được gì cả. Anh hai không thông minh, không thể thay em quyết định.
Em phải tự chọn."
"Anh hai... nhất định phải từ bỏ gì đó sao..."
Trong bóng tối, giọng nói nghẹn ngào và khàn khàn của Trần Vi Kỳ tựa như một bông hoa sắp tàn úa.
"Phải từ bỏ." Trần Nam Anh vốn luôn đùa cợt, lần này lại nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Anh hai từ bỏ mọi thứ của nhà họ Trần để đổi lấy tự do. Vi Vi, em có dám từ bỏ tất cả không?"
"Em... Anh hai dám, tại sao em không dám. Cùng lắm, em và anh ấy sẽ đến nơi khác định cư. Trong nước, Úc, Anh, ở đâu cũng được. Không có nhà họ Trần, tiền tiết kiệm của em cũng đủ để hai đứa sống cả đời. Huống hồ mấy năm nay anh ấy cũng kiếm được rất nhiều tiền. Chúng em có thể sống rất dư dả."
Cô nhấn mạnh hai chữ "dư dả".
Vậy thì "dư dả" là gì?
Một vạn được gọi là dư dả, mười vạn cũng là dư dả, thậm chí một trăm vạn cũng là dư dả. Nhưng đối với cô ba nhà họ Trần, người được nuôi dưỡng trong sự giàu sang trị giá hàng trăm đến hàng ngàn tỷ – tiền tài, quyền thế, và vinh quang là những thứ không thể thiếu. Thiếu đi một thứ thôi thì tất cả sẽ lụi tàn.
Trần Nam Anh cười khẽ, dường như nhìn thấu sự bất an và sự mạnh mẽ giả tạo của cô: "Em muốn thế, nhưng liệu cậu ta có muốn em làm vậy không? Được rồi, cứ cho là cậu ta chấp nhận đi. Nhưng nàng tiên cá nhỏ mất đi biển cả cuối cùng chỉ có thể hóa thành bọt sóng trên biển. Vi Vi, em đã từng nghĩ đến chưa, cuối cùng em sẽ trở thành người như thế nào?"
"Anh vẫn nhớ điều ước sinh nhật năm mười tám tuổi của em."
Cô đã ước gì? Đến mức Trần Bắc Đàn, Trần Nam Anh, và tất cả mọi người đều nhớ mãi.
Cô đã ước rằng, cả đời mình sẽ thật rực rỡ. Cô muốn trở thành người phụ nữ thành công nhất, giỏi giang nhất của nhà họ Trần.
Trần Vi Kỳ cười, lau đi nước mắt: "Là em bốc đồng rồi, anh hai. Anh cứ xem như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi. Nếu không, em xấu hổ chết mất."
Trần Nam Anh xoa nhẹ đầu cô, giọng nói mang theo chút cay đắng: "Vi Vi, thật ra là anh hai có lỗi với em. Nếu không phải vì anh có tiền lệ trước, ba sẽ không phản đối hai người dữ dội như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!