Trần Vi Kỳ vẫn đang nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra, không mấy hào hứng với bữa ăn. Tuy nhiên, điều khiến cô bất ngờ là các món ăn đều rất hợp khẩu vị của mình. Ngay cả khi Trần Bắc Đàn gọi món cũng không thể làm được điều này, luôn có một hai món cô không thích ăn.
Cô là người rất kén chọn, những món không vừa ý, cô sẽ không động đũa.
Trong căn phòng bao trống trải, chỉ có chú chó nhỏ làm bạn với cô.
Ngồi trước chiếc bàn ăn dài rộng, Trần Vi Kỳ yên tĩnh dùng dao nĩa cắt miếng thịt đùi vịt. Tấm lưng mảnh mai của cô vẫn giữ thẳng dù chẳng có ai trông thấy, trông như một con thiên nga cô đơn và kiêu hãnh.
Cửa phòng bao vang lên hai tiếng gõ. Trần Vi Kỳ nghĩ đó là nhân viên phục vụ mang món ăn vào, liền nói: "Vào đi."
Cửa mở, tiếng bước chân đều đặn tiến lại gần. Một mùi hương bergamot thoang thoảng lại tràn ngập trong không khí, như một làn gió dịu dàng thổi qua thung lũng.
Động tác của Trần Vi Kỳ thoáng dừng lại.
Người đàn ông vừa rời đi lại xuất hiện trước mặt cô, trên cánh tay dài là một bó hoa hồng tím đang nở rộ rực rỡ. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, khí chất lạnh lùng bao phủ toàn thân, hoàn toàn không giống người đến để tặng hoa.
Ánh mắt Trần Vi Kỳ lướt qua bó hoa, đôi mày khẽ nhướng lên. Cô không nói gì, chỉ nhìn cậu công tử Trang Thiếu Châu.
Ánh mắt cô làm Trang Thiếu Châu hơi không thoải mái. Anh thầm trách bản thân quá bốc đồng— đáng lẽ nên để thư ký Bạch mang hoa đến, cần gì phải quay lại đây, lại tự khiến mình trở thành trò cười.
Hoa và quà, nhất định phải do anh tự mình tặng sao? Trần Vi Kỳ không thiếu anh, nhưng anh lại không thể thiếu cô à? Chẳng qua đây chỉ là một cuộc hôn nhân được sắp đặt bởi gia đình, trông có vẻ đường hoàng mà thôi.
Anh đồng ý kết hôn, chỉ vì cô ngoan ngoãn và có dáng vẻ xinh đẹp. Nhưng người phụ nữ như vậy đâu chỉ có mình Trần Vi Kỳ?
Đáng lý anh nên làm theo ý cô: sau khi kết hôn thì nuôi vài ba nhân tình, ngày ngày hưởng lạc, và mắt nhắm mắt mở cho cô với minh tinh nhỏ đồng thời là người yêu cũ kia của cô.
Hầu kết Trang Thiếu Châu lăn lộn, lạnh lùng đặt bó hoa và chiếc túi nhỏ đang vắt trên ngón tay xuống bàn: "Đây là quà mẹ tôi bảo tôi mang cho cô, thích thì dùng."
Trần Vi Kỳ không tiện từ chối quà từ người lớn, chỉ hơi gật đầu: "Nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến bà Lê giúp tôi."
Cô vẫn ngồi đó, kiêu hãnh, không nói bất kỳ lời nào để giữ chân anh lại.
Trang Thiếu Châu không trông mong cô dịu dàng hơn. Nếu cô thật sự thay đổi, cô đã không còn là Trần Vi Kỳ. Nhưng sự cứng đầu của cô khiến anh không vui.
"Cứ ăn từ từ."
Anh lạnh nhạt để lại một câu rồi rời đi.
Sau khi anh đi, Trần Vi Kỳ mới thả lỏng, cô bình tĩnh lại, chuyển ánh nhìn về bó hoa.
Cô là người yêu thích hoa hồng, biết rõ đủ loại hoa. Loài hoa hồng tím trước mặt có lẽ là giống Mightnight Blue. Hoa có kích thước lớn, cánh hoa xếp tầng như những góc cạnh kim cương, được bọc trong một lớp lụa đen đơn giản, trông như một đoạn đèn neon rực rỡ trong đêm.
Nói bó hoa này cũng là do mẹ anh tặng thì thật gượng ép.
Vậy Trang Thiếu Châu tặng hoa cho cô là vì lý do gì? Là muốn hòa giải, dỗ dành, hay đang ám chỉ xin lỗi vì sự mỉa mai trước đó? Tát cô một cái rồi lại cho cô một viên kẹo sao?
"Cậu công tử nhà họ Trang này nghĩ ai cũng dễ dãi thế sao?"
Trần Vi Kỳ cười nhạt, ngón tay mềm mại đẩy bó hoa ra xa, sau đó ném món quà kia vào túi xách, như thể vứt một hộp kẹo bạc hà mua vội từ cửa hàng tiện lợi.
Khi rời đi, bó hoa bị bỏ lại trong căn phòng bao, không mang theo..................
Chiếc Bentley chở Trang Thiếu Châu chạy thẳng tới câu lạc bộ Hương Sơn. Câu lạc bộ tọa lạc trong khu vườn tư nhân nằm giữa núi và biển. Chiếc xe men theo con đường ngoằn ngoèo phủ đầy cây xanh. Hoa tử vi và hoa sứ bị mưa làm rụng lả tả, phủ kín lối đi.
Một cánh hoa bị gió biển thổi dính lên kính xe. Trang Thiếu Châu liếc mắt nhìn, trên kính phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của anh.
Liệu cô có vứt bó hoa đó đi không?
Anh chợt nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!