Lần đầu tiên Trần Vi Kỳ cầm súng là khi cô mười lăm tuổi, vẫn còn là một thiếu nữ chưa trưởng thành hoàn toàn, chưa cao như bây giờ, cũng chưa có sức mạnh như hiện tại. Đó là một khẩu súng lục Glock đã được cải tiến. Trên đầu cô đeo tai nghe giảm thanh, huấn luyện viên liên tục hỏi cô có ổn không, cô đáp rằng ổn.
Nhưng mọi việc không suôn sẻ.
Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, khi bóp cò phát súng đầu tiên, cô vẫn sợ đến tái mặt, cánh tay bị lực giật mạnh đến mức đau nhức, khẩu súng bay thẳng ra ngoài.
Tiếng súng sắc nhọn và vang dội cứ luẩn quẩn bên tai, không sao gạt bỏ được, cho đến khi nó trở thành một âm thanh rỗng vọng giống như ù tai.
Một cô bé mười lăm tuổi dùng cách này để tập làm quen với súng thì quả thật quá tàn nhẫn. Cô thường mất tập trung, ngay cả khi ăn cơm hay lên lớp, thậm chí không ngủ được, đêm nào cũng gặp ác mộng. Ngay cả Trần Bắc Đàn, người luôn khắc nghiệt với bản thân, cũng không thể chịu nổi, buộc Trần Vi Kỳ không được đến trường bắn nữa.
Nhưng Trần Vi Kỳ lại trốn trong chăn, đeo tai nghe, nghe đi nghe lại bản ghi âm tiếng súng. Cô quá bướng bỉnh, bướng đến mức khiến người khác vừa bực vừa thương.
Sau này, tư thế cầm súng của cô ngày càng vững vàng, những viên đạn b. ắn ra ngày càng chính xác. Cô dần bình tĩnh hơn trước tiếng súng. Lần đầu tiên cô bắn trúng vòng mười, lần đầu tiên cầm khẩu Barrett, lần đầu tiên theo Trần Bắc Đàn vào rừng ở Đức để săn bắn, lần đầu tiên sở hữu khẩu súng riêng của mình. Khi Trần Bắc Đàn tiễn cô sang Anh du học, anh ta đã tặng cô khẩu Beretta này, đồng thời thông báo mọi thủ tục đã được hoàn tất.
Trần Bắc Đàn luôn là người chu toàn mọi thứ.
"Hy vọng em không bao giờ phải dùng đến khẩu súng này, Vi Vi. Ở nơi đất khách quê người, anh trai không thể luôn ở bên em. Hãy tự bảo vệ bản thân."
Trong đêm vừa ồn ào vừa yên tĩnh kỳ lạ này, Trần Vi Kỳ cuộn mình trong lòng Trang Thiếu Châu, kể về quá khứ, kể những bí mật của cô, để lộ những vết thương yếu đuối nhất.
Thật kỳ lạ, nhưng khi nói ra, dường như không khó khăn như Trần Vi Kỳ nghĩ. Thậm chí, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô chưa từng nhắc đến chuyện này với người ngoài, gia đình họ Trần cũng không bàn tới, giữ kín như bưng. Những cảnh sát tham gia vụ việc cũng bị yêu cầu giữ im lặng, không một chút tin tức nào lọt ra. Công chúng chỉ biết rằng từng có một vụ bắt cóc trong một gia đình giàu có, nhưng không biết ai là nạn nhân.
Ngay cả Dịch Tư Linh, người quen cô mấy chục năm, cũng chỉ mới biết chuyện này gần đây, nhưng không rõ chi tiết. Người ngoài duy nhất biết toàn bộ sự thật là Chu Tễ Trì, và giờ đây, Trang Thiếu Châu cũng biết rồi.
"Đại khái là như vậy. Nên nói thì em đã nói rồi, không nên nói thì cũng đã nói rồi. Anh còn muốn biết gì nữa không?" Trần Vi Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh, lòng bàn tay chống lên bụng anh, dáng vẻ như một nàng tiên cá nằm nghiêng, rất thoải mái. Giọng điệu từ đầu đến cuối đều điềm tĩnh và dịu dàng, như đang kể một câu chuyện. Một câu chuyện chẳng liên quan gì đến cô.
Cô không phải kiểu người lấy nỗi đau để cầu sự thương hại. Cô không cần sự thương hại.
Trang Thiếu Châu nhìn nụ cười rạng rỡ của Trần Vi Kỳ, nhất thời rơi vào im lặng sâu sắc. Trong lòng anh có một nỗi đau không cách nào ngăn lại, như thủy triều dâng lên, tràn qua mắt cá chân, nhấn chìm nhịp tim, và cuối cùng là cả hơi thở.
Anh nhớ lần đầu gặp Trần Vi Kỳ, là vào năm năm trước, tại buổi tiệc tối của nhà họ Lục. Anh vốn không thích những buổi tiệc mang phong cách truyền thống cổ điển này, nên trốn ra ngoài, tựa vào hành lang trong sân vườn để hút thuốc. Anh nhìn thấy Trần Vi Kỳ trong chiếc váy đuôi cá màu xanh lộng lẫy từ phía xa, xung quanh là một nhóm công tử vây quanh. Dường như cô có hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ nụ cười, cằm hơi hất lên, dáng vẻ kiêu hãnh.
Lúc đó, anh khẽ cười, nghĩ một cách hờ hững: "Đây là nàng tiên cá bơi ra từ biển nào vậy? Kiêu hãnh đến mức như sắp vỡ tan, ra vẻ thật đấy."
Không ai có thể tin rằng một cô gái được tất cả mọi người cưng chiều như vậy lại mang theo cảm giác tan vỡ. "Tan vỡ" là một từ không may mắn. Cô đáng ra phải đạt được mọi điều mình mong muốn, phải rực rỡ như hoa nở, phải sống trong sự nuông chiều, phải thuận buồm xuôi gió, an nhiên từng năm tháng.
Trang Thiếu Châu không thể tưởng tượng nổi, một cô bé trung học lại dùng cách trốn trong chăn để nghe tiếng súng, chỉ để làm quen và vượt qua nỗi sợ.
"Vì sao anh không nói gì?"
Trần Vi Kỳ không thích ánh mắt mà Trang Thiếu Châu nhìn cô, ánh mắt khiến cô cảm thấy như đang bị thương hại. Cô đưa một ngón tay chọc vào ngực anh, giữ nguyên ở đó, nụ cười nhạt dần: "Đừng thương hại em. Nếu em nói những điều này để nhận sự thương hại của anh, thì em đã không mở miệng nói một chữ nào."
Trang Thiếu Châu nắm lấy ngón tay cô, đưa lên môi cắn nhẹ, sau đó ngậm lấy, đầu lưỡi nóng ấm lướt qua những kẽ ngón tay, nơi có lớp chai mỏng.
Anh mải miết ngậm, đôi mắt sắc bén và sâu thẳm như mắt báo nhìn chằm chằm cô, không mang theo nhiều cảm xúc, chỉ đơn thuần là dõi theo.
Không khí vốn dĩ còn chút nặng nề, nhưng giờ đây, tất cả đã hóa thành sự mập mờ đầy ám muội.
Trần Vi Kỳ rùng mình, cả người mềm nhũn. Cô cảm thấy hành động ngậm tay này quá đỗi gợi tình, nhất là khi gương mặt anh vốn đã như một cám dỗ với phụ nữ.
Cô lập tức rút ngón tay lại, cụp mắt, lẩm bẩm chửi một tiếng: "Bi. ến th. ái." Nhưng cũng may anh không thể hiện ra sự thương hại, điều đó khiến cô nhẹ lòng.
Trang Thiếu Châu khẽ nhếch môi, nở một nụ cười như có như không, nhưng không mang chút cảm xúc thật. Thật ra anh không giỏi cười, cũng chẳng thể cười lúc này.
Anh không hề thoải mái như vẻ ngoài. Trong lòng anh rối bời, từng đợt đau thắt tràn lên, không thể nào dập tắt. Anh luôn bất lực trước Trần Vi Kỳ.
Trần Vi Kỳ. Trần Vi Kỳ. Trần Vi Kỳ. Anh không biết Trần Vi Kỳ khi mười bốn tuổi, anh chỉ biết một Trần Vi Kỳ hai mươi ba tuổi, sắp bước sang hai mươi tư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!