Trần Vi Kỳ siết chặt tay, rồi lại thả lỏng. Cơn run rẩy trong phút chốc biến mất một cách kỳ diệu khi cô nhìn thấy Trang Thiếu Châu. Cô thở phào một hơi dài, khuôn mặt đỏ bừng vì căng thẳng, nhưng cũng tái nhợt một cách kỳ lạ.
Tên đàn ông da đen còn ngây ngất vì cần sa, ngay khi nhìn thấy khẩu súng chĩa vào mình thì lập tức căng thẳng.
Hắn ta giơ hai tay lên, không dám cử động một bước.
"Hey! Chill out, bro! Please!"
Hắn ta chỉ định kiếm tiền, mong bán chiếc đồng hồ đi để quay lại bàn cược.
"I'm just kidding!"
- Hắn ta nói, giọng gần như van xin, miệng liên tục lặp lại từ "please." Không ai dám đánh cược xem khẩu súng đã lên đạn kia có bắn hay không. Nó có thể không lấy mạng hắn ta, nhưng làm mất một cánh tay hoặc một chân thì dễ như trở bàn tay.
"Please..."
Người đàn ông châu Á cao lớn với khuôn mặt sắc nét, phong thái từ đầu đến chân toát lên sự sang trọng. Bộ vest cắt may tinh tế, đôi giày da bóng loáng. Anh là hiện thân của một quý ông lịch lãm, nhưng động tác rút súng, lên đạn lại dứt khoát đến lạnh lùng
- chẳng khác gì một kẻ bạo lực.
Phía sau anh là hai vệ sĩ, nhưng anh lại tự mình bước đến.
Trang Thiếu Châu bước tới gần, từng bước chân thong thả. Chiều cao vượt trội khiến ánh mắt của anh nhìn xuống đối phương đầy áp chế. Khóe môi anh vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhưng bầu không khí quanh anh lại tràn ngập áp lực. Vốn dĩ mấy ngày nay tâm trạng anh không được tốt, và chuyện này như giọt nước tràn ly. Anh hoàn toàn có thể phẩy tay để tên này biến đi, nhưng anh không muốn.
Chiếc Colt M191141 trong tay anh là một tác phẩm tinh xảo, thanh lịch hơn hẳn các phiên bản thông thường trên thị trường. Lớp kim loại bạc lạnh lẽo trên thân súng phát ra ánh sáng đẹp mê hoặc nhưng vô tình, trên đó còn khắc biểu tượng của gia tộc Trang. Nếu không phải vì đây là một món vũ khí có thể tước đoạt mạng sống, nó thậm chí có thể là một phụ kiện sang trọng của giới quý ông.
Ánh kim loại lạnh lẽo ấy khiến người ta không rét mà run.
Ngay giây tiếp theo, họng súng dí thằng vào thái dương của gã da đen, mạnh đến nỗi hắn ta kêu lên thảm thiết.
Trần Vi Kỳ hơi trợn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không thốt nên lời.
Tên kia ôm đầu, cúi gập người xuống, tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Làn gió lạnh thổi qua, ánh sáng đủ màu sắc từ những ngọn đèn nhân tạo biến đêm tối thành sắc hồng tím kỳ dị. Một vài chiếc Lamborghini đủ màu sắc rú ga chạy ngang qua, tạo thành những tiếng rền vang.
"Pằng!"
Không một lời cảnh báo, Trang Thiếu Châu bóp cò. Viên đạn bay ra, xẹt qua sát đầu tên đàn ông, làm rách da đầu hắn ta. Nước mắt, nước mũi của tên đó chảy ròng, người mềm nhữn ngã xuống đất.
Tiếng súng sắc bén bị gió thổi đi, hòa lẫn vào tiếng động cơ xe và nhanh chóng tan biến vào không trung của thành phố này.
Trần Vi Kỳ giật mình trước tiếng súng bất ngờ, cả người run lên. Nhưng cô nhanh chóng kìm nén cảm xúc, không để bản thân mất bình tĩnh. Đôi tay cô siết chặt vào nhau, khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong bóng tối, không biểu lộ cảm xúc nào. Tấm lưng mảnh mai của cô thẳng tắp, trông như một cây sậy cứng cỏi.
"Cút."
Trang Thiếu Châu lạnh lùng phun ra một chữ.
Tên đàn ông da đen ôm lấy vết thương đang chảy máu, lăn lê bò toài mà chạy đi, vấp ngã hai lần trên đường.
Trang Thiếu Châu bình thản cất khẩu súng vào túi áo vest. Anh quay sang nhìn Trần Vi Kỳ, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng. Anh tiến lại gần, ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên đỉ. nh đầu cô vài lần.
Anh biết chắc cô đã bị dọa sợ.
Giọng anh trầm ấm, dịu dàng: "Không sợ chứ? Đã bảo nơi này không an toàn rồi mà, Trần Vi Kỳ, sao em không nghe lời?"
Dù nói vậy, nhưng trong giọng anh không hề có tí sự trách móc nào, chỉ là một tiếng thở dài bất lực.
Đây là một thành phố xa hoa tận cùng, nơi giải trí đi đôi với sự tàn bạo.
Ẩn sau ánh đèn rực rỡ là những góc tối đầy tội lỗi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!