Trần Vi Kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra. Một giây trước cô còn mơ màng trong ổ ấm áp, giây sau đã bị hất xuống một nơi lạnh lẽo.
Chiếc ghế sofa ngoài ban công làm từ chất liệu chống thấm như da bò, lạnh buốt khiến cô run rẩy. Xương bả vai như bị một lưỡi dao băng sắc lẹm cứa qua.
Trang Thiếu Châu cắn vào đôi môi đầy đặn của cô. Son môi còn sót lại bị nhòe ra hết, Trần Vi Kỳ đau đớn đầy anh ra. Nhưng anh lại ngang ngược lau chất lỏng trên tay lên khắp mặt cô
- trán, mí mắt, chóp mũi, tất cả.
"Trên mặt em... là gì vậy... khó chịu quá..."
Mùi hương lạ lùng khiến Trần Vi Kỳ bối rối. Nó không giống hoa, cũng không phải thức ăn. Đôi môi bị anh cắn đến mức sưng đau, cô vô thức dùng đầu lưỡi li. ếm nhẹ vết thương như một chú chó nhỏ, đôi mắt ngà say đầy mơ màng. Cô đưa tay lên muốn lau đi, nhưng cổ tay đã bị Trang Thiếu Châu giữ chặt.
Người đàn ông trước mặt bỗng thay đổi, khiến cô hoàn toàn không biết phải làm sao. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trang Thiếu Châu lạnh lùng nhìn cô.
Kể từ khi quen biết, anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ như vậy. Trong lòng anh trào dâng cảm giác muốn phá hủy, nhưng rồi anh lại kìm nén xuống.
Cơn giận dữ cuộn trào trong ngực, khiến hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề.
Cô say rồi. Cô không hề biết mình vừa làm gì. Dù anh có tức giận, cô cũng không hiểu. Hai người họ như gà nói chuyện với vịt.
"Là của em. Nước của em." Trang Thiếu Châu nói với giọng bình tĩnh.
Cơ thể Trần Vi Kỳ đầm đìa mồ hôi. Cô cố găng giãy ra: "Em không có nước..."
"Em có."
Một tay anh giữ chặt cổ tay đang giãy giụa của cô, tay còn lại nhanh chóng tháo cà vạt xuống. Anh rất bình thản trói hai cổ tay cô lại như còng tay một phạm nhân mà không chút do dự.
Anh thậm chí còn thắt một chiếc nơ bướm thật đẹp.
Cà vạt lụa xanh nổi bật trên làn da trắng mỡn như tuyết của cô, kí. ch th. ích mạnh mẽ thị giác của anh. Nhìn tác phẩm của mình, Trang Thiếu Châu cảm thấy hơi thở ngày càng nóng bỏng, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Tốt nhất em đang nói lời mê sảng, Trần Vi Kỳ."
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bế bổng cô lên như ôm một bó hoa. Dù cô có tăng vài cân, cô vẫn nhẹ bầng với anh.
Việc bất ngờ bị nhấc bổng khiến dạ dày cô quặn lên. Cô nhíu mày, lấm bẩm vài lời than khó chịu.
Trang Thiếu Châu giả vờ không nghe thấy, tiếp tục bế cô thằng vào phòng tắm. Chỉ trong vài thao tác, anh đã l. ột s. ạch quần áo trên người cô, mở nước nóng và thả cô dưới vòi sen.
Dòng nước nóng từ đầu đến chân làm Trần Vi Kỳ hoảng hốt, cô kêu lên khe khẽ, đôi mắt nhắm nghiền lại không dám mở ra.
Trang Thiếu Châu cố tình bắt nạt cô, không thèm giúp cô. Anh đứng dựa vào tường, chậm rãi tháo từng chiếc cúc áo sơ mi, vừa làm vừa quan sát, tận hưởng dáng vẻ yếu đuối hiếm hoi của cô.
Cô loạng choạng, không biết đứng thế nào, cũng không biết tránh ra sao. Khi say, cô hoàn toàn khác với ngày thường: vụng về, ngơ ngác. Làn da trắng ngần của cô mờ ảo trong làn nước và hơi sương, như ánh trăng lay động trên mặt nước.
Hơi thở của Trang Thiếu Châu ngày càng dồn dập, ánh mắt anh khóa chặt trên người cô. Anh biết mình đang bắt nạt cô, lợi dụng lúc cô yếu đuối nhất để ức hiếp.
Anh vốn không muốn bắt nạt cô, chỉ muốn yêu cô. Nhưng vì không thể đạt được điều mình muốn, anh mới tức giận đến mất kiểm soát. Anh biết rõ những hành động này không hề đáng mặt đàn ông, thậm chí còn chẳng ra con người.
Chợt nhận thức được điều đó, Trang Thiếu Châu tỉnh táo lại. Không kịp cởi áo sơ mi, anh bước nhanh tới, kéo Trần Vi Kỳ vào lòng.
Hai người ôm lấy nhau, cùng chìm trong làn nước nóng chảy xiết, mặc cho dòng nước thấm ướt cả hai.
Chiếc áo sơ mi vải dệt mịn màng của Trang Thiếu Châu vốn rất kén chọn: không được giặt máy, không được giặt tay, không dùng nước lạnh, cũng chẵng dùng nước nóng. Tóm lại, chẳng biết giặt kiểu gì mới đúng.
Hiện tại, chiếc áo sơ mi đã thấm đẫm nước nóng, bám chặt lên da anh.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, như thể bị mắc kẹt trong một vũng lầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!