Chương 45: (Vô Đề)

Là vì bầu không khí đêm nay quá tốt, hay vì anh không thể kìm lòng được nữa, hoặc có lẽ, tình cảm anh dành cho Trần Vi Kỳ đã vượt quá sức tưởng tượng của chính anh.

Bảy mươi phần trăm, tám mươi, chín mươi, chín mươi lăm...

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, tình cảm của anh đã bùng nổ như núi lửa phun trào. Mỗi lần hôn, ôm ấp, là. m tì. nh đều khiến nó lớn dần thêm. Mỗi phút, mỗi giây đều đang tiến về phía trước. Đến chính anh cũng khó tin rằng mình lại trở nên như vậy, vì Trần Vi Kỳ mà làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc và mất hết thể diện.

Anh không phải là người giỏi cúi đầu.

Tấm cửa kính trong suốt phản chiếu bóng dáng họ, trông rất xứng đôi. Xung quanh là ánh đèn lung linh và những đóa hồng đỏ thắm, tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn. Giống như một thước phim mà đạo diễn đã phải vắt kiệt tâm huyết, dốc hết sức lực để đạt đến sự hoàn hảo tuyệt đối – thiếu một chút hay dư một chút đều không thể có được khoảnh khắc này.

Cơ thể Trần Vi Kỳ căng cứng, cô không đi dép, Trang Thiếu Châu có thể nhìn thấy ngón chân cô cuộn lại, thấy cả những ngón tay đang siết chặt. Cô bị anh ôm vào lòng như một khúc gỗ cứng nhắc.

Trần Vi Kỳ là người rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng để lộ sự căng thẳng đến mức này thì thật hiếm thấy.

"Sao không nói gì?" Trang Thiếu Châu đưa tay vuốt nhẹ sau gáy cô, dịu dàng mơn trớn theo mái tóc dài của cô.

"Em..." Trần Vi Kỳ vùi đầu vào lồng ng. ực anh, cơ thể bỗng dưng đổ mồ hôi. Cô đã từng nghĩ đến việc Trang Thiếu Châu sẽ phá vỡ lớp rào cản này, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, trước khi cô kịp sắp xếp suy nghĩ của mình.

Trang Thiếu Châu nâng cằm cô lên, khiến cô không thể trốn tránh, ánh mắt anh sâu thẳm, nặng nề: "Anh muốn biết, bây giờ em cảm thấy thế nào về anh?"

Lông mi Trần Vi Kỳ khẽ rung, vẻ mặt thoáng chút bối rối, giống như một học sinh chưa chuẩn bị sẵn sàng mà bị thầy giáo gọi tên trả lời câu hỏi. Trên chiến trường đấu trí với Trang Thiếu Châu, cô có thể ứng biến linh hoạt. Ngay cả trên giường, cô cũng không hề thua kém. Nhưng chỉ duy nhất chuyện này – cô sợ phải đối mặt với nó.

"Chỉ là... vui vẻ... có cảm giác thoải mái..." Cô cắn răng, miễn cưỡng đáp.

Trang Thiếu Châu bật cười bất lực: "Trần Vi Kỳ, đừng đánh tráo khái niệm. Anh hỏi là, em có thích anh không?"

Trần Vi Kỳ đứng giữa biển hoa hồng, mím môi, đôi mắt quật cường nhìn anh: "Tại sao nhất định phải hỏi câu này? Chúng ta bên nhau rất vui vẻ, gần đây cũng không cãi nhau. Chuyện vợ chồng mà anh luôn nhấn mạnh cũng rất hòa hợp. Chỉ cần anh muốn, em chưa bao giờ từ chối anh. Chẳng phải đây mới là điều quan trọng nhất sao?"

Trang Thiếu Châu hờ hững nhếch môi, dùng ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt mềm mại của cô. Anh uống một ngụm rượu champagne, lúc này trên má đã vương sắc hồng nhạt: "Lúc đầu, anh chỉ muốn ngủ với em, Trần Vi Kỳ. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác."

Trần Vi Kỳ rũ mi mắt, giọng nói dịu dàng pha lẫn giữa nét ngây thơ của thiếu nữ và sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, như đóa hồng vừa chớm nở trong đêm nay: "Khác thế nào?"

Khác thế nào?

Thực ra cô cũng biết, tất cả đã không còn như trước nữa. Cảm giác của cô dành cho Trang Thiếu Châu đã không còn là sự chống đối hay ghét bỏ. Còn anh, đương nhiên tình cảm của anh dành cho cô cũng đang thay đổi...

Cô chỉ là không muốn nghĩ đến những vấn đề sâu sắc và nặng nề này. Cô thừa nhận mình có hơi trốn tránh.

"Lúc mới quen em, anh đối tốt với em, đúng là vì muốn ngủ với em. Nhưng bây giờ, anh muốn ngủ với em vì anh thích em. Trần Vi Kỳ, em có hiểu không?" Giọng Trang Thiếu Châu trầm thấp, thậm chí còn lạnh lùng, nét mặt anh cũng trở nên căng thẳng, mang theo một sự bực bội khó hiểu.

Anh ghét cảm giác mất kiểm soát này, cũng ghét cảm giác muốn có được mà không thể có. Đây không phải thứ có thể mua được bằng vài triệu hay vài tỷ.

Trang Thiếu Châu muốn hút một điếu thuốc để xoa dịu tâm trạng, nhưng nếu anh cho Trần Vi Kỳ cơ hội trì hoãn, cô sẽ không bao giờ trả lời.

Anh bất ngờ siết chặt vai cô, những khớp ngón tay cứng rắn ghim sâu vào làn da trắng mịn, để lại những vết đỏ. Ánh mắt anh sắc bén đến đáng sợ: "Nếu vẫn chưa hiểu, anh có thể nói rõ hơn, Trần Vi Kỳ."

"Em hiểu rồi!" Cô hoảng hốt cắt ngang lời anh, bờ vai dưới lòng bàn tay anh nóng ran.

Trang Thiếu Châu không có chút dao động nào, ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ, từng chữ từng chữ đều vô cùng nghiêm túc: "Anh thích em, không chỉ vì cơ thể em, mà còn là tính cách của em, suy nghĩ của em, linh hồn em... là chính con người em."

Nói ra những lời này, anh biết mình đã thua triệt để, thua không còn gì để mất.

Trần Vi Kỳ sững sờ, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh. Tim cô đập quá nhanh, nhanh đến mức như thể sắp ngừng lại. Cô không phải chưa từng nghe lời tỏ tình từ đàn ông, những lời say mê, cuồng nhiệt hơn thế này cũng không thiếu, nhưng chỉ lần này, cô lại muốn rơi nước mắt.

Cô nhớ lại lời tỏ tình của Chu Tễ Trì, khi anh ấy dịu dàng và thành kính hỏi cô —"Cô Trần, tôi có thể thích em không?"

Trên thế gian này, tình cảm của đàn ông dành cho cô ít nhiều đều pha lẫn lợi ích, toan tính và mục đích. Chu Tễ Trì thích cô một cách thuần khiết, Trần Vi Kỳ cảm thấy điều đó vô cùng quý giá, quý giá đến mức có lẽ cả đời này chỉ có một lần. Nhưng bây giờ, cô bỗng nhận ra tình cảm của Trang Thiếu Châu cũng thuần khiết như vậy.

Cô không biết mình nên vui hay nên sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!