Anh là chồng của cô, thực ra chẳng có gì to tát, nhưng thốt ra từ miệng anh, cứ như thể đó là chuyện gì lớn lao lắm.
Trong lòng Trần Vi Kỳ có hơi mềm mại, tê tê vui sướng.
Đúng vậy, có thể làm chồng của cô, đương nhiên là một điều to tát.
Chỉ là anh nhấn mạnh điều đó quá nhiều lần, không khỏi có hơi tâm tư tuyên bố chủ quyền. Ngoài mặt nói anh là chồng của cô, thực ra là muốn cô biết rằng cô chính là vợ của anh.
Trần Vi Kỳ không khỏi muốn bật cười. Anh thường làm những việc khiến cô bất đắc dĩ, nhưng lại không hề đáng ghét. Trong sự mạnh mẽ của anh luôn ẩn chứa sự dịu dàng. Việc cân bằng giữa hai điều này thực ra không dễ dàng, quá mạnh mẽ sẽ khiến người ta phản cảm, quá dịu dàng lại dễ gây nhàm chán.
Anh dường như sinh ra để biết cách làm phụ nữ mềm lòng.
"Làm chồng của em cũng chẳng có gì ghê gớm." Trần Vi Kỳ nhướng mày, đôi chút kiêu kỳ, cô dời mắt đi, ngồi vào trong xe, đưa tay kéo vạt váy đang tràn ra ngoài vào bên chân mình.
"Làm chồng của người khác đương nhiên chẳng có gì ghê gớm, nhưng làm chồng của Trần Vi Kỳ thì lại khác." Trang Thiếu Châu vuốt chiếc nhẫn lông vũ trên ngón áp út, từ tốn nói.
Động tác chỉnh váy của Trần Vi Kỳ khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên cảm xúc khó nói thành lời.
Nơi này lúc nào cũng sáng rực ánh đèn, bất kể là ban ngày hay ban đêm. Các tòa nhà chọc trời tỏa sáng suốt đêm, ngay cả sau giờ làm việc cũng không bao giờ tắt đèn. Ai cũng biết New York là thành phố lãng phí điện bậc nhất thế giới.
Sự phồn hoa không bao giờ ngừng nghỉ này dễ dàng khiến người ta lạc lối, không tìm được phương hướng. Khi mới đến New York, Trần Vi Kỳ đã cảm nhận được điều đó, cô đơn mà náo nhiệt.
Nhưng giờ đây, dường như cô không còn cảm thấy chút cô đơn nào ở nơi này nữa.
Ngũ quan tuấn tú của Trang Thiếu Châu trở nên sâu thẳm dưới ánh đèn bên ngoài, lúc sáng lúc tối. Tóc anh chải ngược gọn gàng, giống như một quý ông cổ điển trong phim Hollywood.
Trần Vi Kỳ bất giác nở nụ cười, nhẹ gật đầu: "Đương nhiên, làm chồng của Trần Vi Kỳ em đây thì quả thật rất tuyệt."
Chỉ người được định mệnh sắp đặt mới có thể trở thành bạn đời của cô. Cô bắt đầu dần tin rằng giữa cô và Trang Thiếu Châu có một sự ràng buộc mơ hồ nào đó.
Trần Bắc Đàn luôn nói, Trần Vi Kỳ nhìn nhận vấn đề quá trẻ con, quá tuyệt đối, và quá bốc đồng, không để lại đường lui cho bản thân. Thế giới này rất rộng lớn, con đường đời cũng rất dài. Không ai có thể nói trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám khẳng định ai sẽ yêu ai.
Bên trong chiếc Rolls
-Royce, đêm tối huyên náo bị tách biệt hoàn toàn, giống như một hòn đảo yên tĩnh chỉ có hai người họ. Trên người họ dần hòa quyện chung một mùi hương, có thể là mùi sữa tắm, nước dưỡng da, hoặc từ chiếc máy khuếch tán hương trong xe.................
Buổi đấu giá được tổ chức tại một trang viên tư nhân của gia tộc Castel, nằm ở khu Long Island giàu có được mệnh danh là vườn sau của New York. Từ trung tâm Manhattan lái xe đến đó mất khoảng hơn một giờ.
Nơi này khác hẳn với sự hiện đại phồn hoa của Manhattan, có những bãi cỏ xanh rộng lớn, bờ biển thanh bình, khu rừng rậm rạp và những con đường nhỏ yên tĩnh giữa rừng.
Trang viên của gia tộc Castel chiếm diện tích rất rộng, bao quanh là những cánh rừng lớn. Chiếc Rolls
-Royce chạy vào con đường núi tư nhân suốt mười phút, cuối cùng mới thấp thoáng nhìn thấy giữa bãi cỏ rộng lớn mọc lên một cụm kiến trúc màu trắng xám.
"Gia tộc này cũng biết hưởng thụ nhỉ. Trang viên này còn lớn hơn tòa lâu đài mà Trần Bắc Đàn mua ở Northampton. Nhưng không tinh xảo bằng tòa lâu đài đó." Trần Vi Kỳ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, bên tai cô đeo một đôi bông tai hình bông hồng được xâu từ đá tourmaline, trông như pháo hoa dừng lại bên má.
Vừa chập tối, màu trời nằm giữa sắc xanh Phổ và xanh Klein, không bị che khuất bởi những tòa nhà cao tầng, trông như một mặt hồ tĩnh lặng, trong suốt như gương. Ánh trăng treo lơ lửng ở cuối con đường núi, ánh trăng mềm mại như lông vũ, còn trắng hơn cả quả vải vừa bóc vỏ.
Ở đây ánh đèn thưa thớt hơn nhiều, không có cảm giác chồng chất dày đặc như ở thành phố, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Trần Vi Kỳ cũng thả lỏng người, tựa vào lưng ghế, hạ cửa sổ xe xuống.
"Lần sau đưa em đến trang viên của anh ở Nice, nơi đó còn lớn hơn nơi này nhiều, có thể nhìn ra Địa Trung Hải." Trang Thiếu Châu nắm lấy tay cô.
Trần Vi Kỳ không mấy để tâm, lười nhìn cả anh, đôi bông tai hoa lấp lánh trên tai khẽ lay động, thu hút ánh mắt người khác theo từng chuyển động. Cô thản nhiên nói: "Bớt khoe mẽ việc anh giàu có đi."
Nếu muốn khoe, thì tối nay cứ mua hết tất cả những món cô vừa ý là xong. Nhưng Trần Vi Kỳ sẽ không nói ra điều đó. Quan hệ giữa cô và Trang Thiếu Châu đã rất thân mật, nhưng trong lòng cô, nó chưa đến mức cô có thể làm nũng để xin anh quà tặng.
Việc làm nũng với Trang Thiếu Châu khiến cô cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô thà để "kho vàng" riêng của mình rỗng túi còn hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!