Khi Trần Vi Kỳ đang thưởng thức bát súp hải sản nóng hổi, thì Trang Thiếu Châu vừa kết thúc một cuộc họp cấp cao. Chi nhánh New York thuộc phạm vi quản lý của anh, những dự án đầu tư lớn đều do anh đích thân theo dõi. Anh thường xuyên di chuyển giữa Hồng Kông và Mỹ, mỗi năm ở lại đây ít nhất ba tháng.
Việc thiếu gia nhà họ Trang bất ngờ xuất hiện tại chi nhánh New York khiến mọi người không kịp chuẩn bị, ai nấy đều sửng sốt, cứ tưởng đã xảy ra chuyện lớn khiến anh phải đích thân bay sang. Nhưng sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả mới nhận ra đó chỉ là một phen hốt hoảng vô ích.
Từ khi thành lập tập đoàn Thịnh Huy đã không giới hạn hoạt động trong nước. Từ đời ông nội của Trang Thiếu Châu, một nhánh của gia tộc đã vượt biển đến Mỹ, phát triển tại đây suốt nhiều năm, thậm chí còn kết thân qua hôn nhân với các gia đình quý tộc lâu đời ở địa phương. Dần dần, họ hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu Mỹ. Đến nay, tổng tài sản toàn cầu của tập đoàn Thịnh Huy đã đạt đến mức khổng lồ, đến nỗi không một cơ quan truyền thông nào có thể đưa ra con số chính xác về sự giàu có của gia tộc này.
Gia huấn của nhà họ Trang là "đoàn kết và hợp tác." Dù có một nhánh sống ở Mỹ, họ vẫn duy trì ít nhất ba lần đoàn tụ mỗi năm – một quy định được vị gia chủ đời đầu thiết lập. Qua hơn một thế kỷ, quy tắc này vẫn được tuân thủ nghiêm ngặt.
Khi Trang Kỳ Thâm biết cháu trai Trang Thiếu Châu đến New York, ông ấy đã lập tức bay từ Los Angeles đến thăm người cháu đã lâu không gặp.
"Chú Thâm, cháu chỉ đến đây chụp vài tấm ảnh cưới thôi, chú không cần phải đích thân đến như vậy." Trang Thiếu Châu châm một điếu xì gà, đưa cho ông ấy. "Loại này có vị đậm, từ Honduras, chắc chú sẽ thích."
Trang Kỳ Thâm nhận điếu xì gà, nhấp một hơi, rồi nói: "Lần trước cháu tổ chức lễ hỏi mà chú không về được, trong lòng chú thấy áy náy, sợ bị chị dâu mắng."
Trang Thiếu Châu không bận tâm đến những chuyện lễ nghi này, hờ hững đáp: "Mẹ cháu chỉ mắng cháu và ba cháu thôi. Hơn nữa, A Thành và A Khởi đều đến rồi, náo nhiệt lắm."
"Thế cháu dâu đâu?"
"Hôm nay cô ấy bận khai trương cửa hàng mới, đi cắt băng khánh thành rồi."
Trang Kỳ Thâm nhướng mày, trêu: "Hóa ra cháu dâu đang bận kiếm tiền nuôi gia đình. Còn cháu thì đúng là một kẻ nhàn hạ, còn có thời gian ngồi đây hút xì gà với chú."
Bị đâm chọc không lý do, Trang Thiếu Châu chỉ biết im lặng. Thật ra, anh rất muốn nhốt Trần Vi Kỳ ở nhà, không cần phải kiếm tiền, cũng không cần phải bận rộn thế này. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn để anh chăm sóc mỗi ngày.
Nhưng cô sẽ đồng ý sao? Ngay giây sau, cô sẽ đá anh một cú vào chỗ hiểm, tiện tay ném anh ra khỏi căn hộ tầng 128.
Trang Thiếu Châu nhếch môi, trong đôi mắt anh ánh lên một cảm xúc sâu thẳm khó lường. Anh lười nhác tựa vào ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, bình thản nói: "Không còn cách nào khác, vợ cháu cưng cháu quá. Được vợ nuôi là phúc của cháu, người khác không có số hưởng thì chỉ có thể ghen tị thôi."
Trang Kỳ Thâm giật giật khóe mắt, cảm thấy lời này hơi... không biết xấu hổ.
Hai chú cháu, ai nấy đều bận rộn, nhưng lần này lại có dịp ngồi nhàn nhã cùng nhau, trò chuyện dăm ba câu chuyện gia đình, sau đó ăn chung một bữa tối. Trước khi rời đi, Trang Kỳ Thâm đưa cho Trang Thiếu Châu một tấm thiệp mời.
"Đây là gì vậy ạ?" Trang Thiếu Châu không mở ra, chỉ dùng ngón tay dài của mình kẹp tấm thiệp bạc đen sang trọng.
Trang Kỳ Thâm xoay xoay chiếc nhẫn gia tộc trên ngón tay trỏ, đáp: "Là buổi đấu giá của gia tộc Castel vào tối mai. Sẽ có vài món đồ khá hay, đều là thứ phụ nữ thích. Cháu có thể đấu giá để lấy lòng vợ, đừng để cậu thiếu gia nhà họ Trang trở thành 'chàng trai ăn bám' đầu tiên."
Lần này đến lượt khóe mắt của Trang Thiếu Châu giật giật. Anh chỉ thuận miệng nói đùa, vậy mà chú út lại thật sự nghĩ rằng anh là "tiểu bạch kiểm" được Trần Vi Kỳ nuôi sao? Trần Vi Kỳ có nằm mơ cũng đừng mong.
Đàn ông nhà họ Trang ai cũng mạnh mẽ, thích kiểm soát, lại còn gia trưởng. Trong mắt họ, phụ nữ cần được yêu thương và chiều chuộng, mà việc tiêu tiền cho phụ nữ của mình chỉ là chuyện thường tình.
Tuy nhiên, đây cũng chính là điều Lê Nhã Nhu phàn nàn nhất. Dù gì thì không phải việc gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.
Trang Thiếu Châu lắc đầu, giọng nói trầm thấp và từ tính như tiếng đàn cello đang vang lên trong nhà hàng: "Chú út, vợ của cháu, cháu biết cách cưng chiều. Chỉ là một câu nói đùa thôi, chú đừng nói ra ngoài."
Trang Kỳ Thâm cười khẽ, cũng biết giữ thể diện đấy chứ.
Trang Thiếu Châu tao nhã cất tấm thiệp mời vào túi trong của áo vest, nói một tiếng cảm ơn. Chú út đã nói đây là thứ tốt, thì chắc chắn là hàng hiếm trên thị trường.
Nhưng tất cả những điều này chỉ là phụ. Một ngày không gặp Trần Vi Kỳ, anh lại thấy nhớ cô.
Không biết cô đang làm gì, có nhớ đến anh không?
Ngay lúc Trang Thiếu Châu đang nghĩ không biết Trần Vi Kỳ có nhớ mình không, thì chiếc xe bảo mẫu của cô đã dừng lại trước tòa chung cư.
Trần Vi Kỳ không xuống xe, ra lệnh cho mọi người trên xe không được hé lộ chuyện tối nay, đồng thời bảo Mỹ Du lấy bó hoa đó đi, tùy tiện tìm chỗ nào để vứt đi cũng được.
Đó là một bó hoa hồng lớn, trong không gian tối mờ của chiếc xe, đỏ rực như máu, lạnh lùng mà kiêu sa.
Ai mà ngờ được, chỉ tham gia một buổi họp lớp nhỏ mà lại gặp phải "đào hoa thối". Lúc ra về, một anh chàng tóc vàng mắt xanh đuổi theo, nhất định phải tặng hoa cho cô, còn khen cô là người phụ nữ như thần Venus, là đóa hồng đến từ Trung Quốc, hỏi liệu có thể hẹn cô đi uống một ly không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!