Chương 40: Đêm đầu tiên ở New York

"Chờ đã — anh đừng bật đèn vội, em muốn ngắm cảnh đêm một chút."

Trần Vi Kỳ ngăn Trang Thiếu Châu bật đèn, tháo đôi giày cao gót, rồi không kìm được sự háo hức, chạy ngay đến bên cửa sổ kính lớn bao quanh ba mặt.

"Đúng là cửa sổ quan sát 270 độ... thật choáng ngợp." Trần Vi Kỳ lẩm bẩm khi ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ trước mắt.

Hàng ngàn ánh đèn lấp lánh hội tụ thành một biển rộng vô biên, tràn ngập trong tầm mắt cô. Chỉ có sắc đen và vàng trải dài trước mắt. Đường chân trời nổi tiếng thế giới của Manhattan nằm dưới chân cô, tựa như cô đang đứng ở trung tâm sân khấu của đại đô thị hàng trăm năm tuổi này.

Người quản lý môi giới từng nói, New York có rất nhiều đài quan sát, nhưng không nơi nào có thể so sánh được với phong cảnh từ tầng thượng của tòa nhà này. Chỉ có khu Midtown, gần Công viên Trung tâm, tại tòa nhà cao nhất trên trục chính mới có thể ôm trọn Manhattan trong tầm mắt.

Khung cảnh tuyệt mỹ này là độc quyền.

Căn hộ rộng đến mức có thể dùng từ "trống trải" để miêu tả. Trần Vi Kỳ chậm rãi bước dọc theo cửa sổ kính lớn, đi đến cửa ban công. Qua lớp kính, cô nhìn thấy hồ bơi vô cực lấp lánh ánh sáng dưới bầu trời đêm và không nhịn được bật cười.

"Thật sự có hồ bơi vô cực."

Hiếm khi Trần Vi Kỳ thể hiện sự vui mừng trẻ con như vậy, vừa ngây thơ vừa sống động, khiến Trang Thiếu Châu thoáng ngẩn người. Cô thích nơi này đến vậy sao?

Anh không hiểu, niềm vui của Trần Vi Kỳ không phải vì cảnh đêm hay hồ bơi vô cực, mà là vì một tiếc nuối trong lòng cô bất ngờ được lấp đầy theo cách kỳ diệu như thế.

Vì sự trùng hợp thần kỳ và khó diễn tả này.

Trang Thiếu Châu xách một đôi dép, bước nhanh tới, đặt chúng xuống bên chân cô: "Đi vào đi."

Trần Vi Kỳ ngoan ngoãn xỏ dép, ánh mắt vẫn dán vào hồ bơi. Cô hỏi: "Anh bơi ở đây không sợ người bên tòa nhà đối diện nhìn thấy hết à?"

Trang Thiếu Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Excuse me? Cô Trần, câu hỏi của em thật khó hiểu."

"Với lại, ai lại rảnh đến mức cầm ống nhòm mà nhìn chằm chằm vào anh?"

Trần Vi Kỳ bĩu môi, thờ ơ đáp: "Tòa nhà đối diện có một ông béo, ngày nào cũng nằm trên ban công nhà ông ta tắm nắng, mà chỉ mặc độc một cái qu. ần l. ót màu hồng. Đau mắt lắm."

Cô đã bị "sốc" bởi cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần, đến mức về sau cô chẳng buồn đứng ngắm bình minh từ cửa sổ nữa. Mà ở New York, những con người kỳ quặc như vậy cũng không hiếm, chẳng phải điều gì quá lạ lùng.

Thông tin cô vừa nói khiến Trang Thiếu Châu phải suy nghĩ một chút, nhưng trước hết, anh gạt qua chuyện "ông béo quần hồng". Anh nhìn cô và nói: "Đợi đã."

Anh đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, mượn ánh sáng rực rỡ của toàn thành phố để quan sát cô kỹ hơn: "Sao em biết tòa nhà đối diện có gì? Em từng đến đây rồi."

Trần Vi Kỳ không thích ánh mắt dò xét của anh, khó chịu gạt tay anh ra: "Đừng có động tay động chân."

Trang Thiếu Châu bị đánh nhẹ lên mu bàn tay, chẳng thấy đau mà giống như vừa được cô vu. ốt ve bằng ngón tay mềm mại. Anh cúi người xuống, đến gần chóp mũi cô, ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng từ cô: "Không chỉ đến, em còn từng sống ở đây."

Trần Vi Kỳ thật sự không chịu nổi sự cứng đầu và nhạy bén của anh. Cô lẩm bẩm: "... Trang Thiếu Châu, anh phiền thật đấy."

Lần đầu tiên trong đời Trang Thiếu Châu bị người khác nói là phiền, không những không tức giận, mà còn cười đầy thú vị. Gương mặt sắc nét của anh chìm trong tông màu ấm đậm tựa tranh sơn dầu, trông phóng khoáng và quyến rũ đến mức khiến Trần Vi Kỳ cảm thấy anh thật đáng ghét.

"Tanya."

"Fine!" Trần Vi Kỳ không chịu nổi sự dịu dàng bất ngờ này của anh, ngán ngẩm đối mặt với ánh mắt anh. Trong bóng tối, ánh mắt họ như quấn lấy nhau.

"Thật ra em từng sống dưới tầng của anh... Lúc đó còn nhờ môi giới hỏi xem căn hộ này có cho thuê không, nhưng bị từ chối. Là anh từ chối em phải không?"

"........."

"???"

Nhân lúc Trang Thiếu Châu đang sững sờ, Trần Vi Kỳ nhanh như chớp trốn khỏi tay anh, đẩy cửa kính rồi bước ra ban công. Cô vui vẻ chạy lên bậc thềm, cả người tựa như một chú bướm nhẹ nhàng bay loạn khắp nơi.

Cô rất thích cảm giác này, thích sự cao vời vợi này, thích được ở trong không gian như vậy, có người quen ở bên cạnh chứ không phải chỉ một mình cô lẻ loi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!