Chương 39: Định mệnh

Chuyến đi New York vốn là chuyến công tác, nhưng cuối cùng lại trở thành hành trình chụp ảnh cưới của một cặp vợ chồng. Vì phải chụp ảnh cưới, nên hành lý mang theo vô cùng nhiều, túi lớn túi nhỏ chất đầy. Số người đi cùng cũng tăng gấp đôi: không chỉ có ekip chụp ảnh và đội trang điểm, mà còn có trợ lý, tài xế, bảo mẫu, đầu bếp và cả vệ sĩ.

Trần Vi Kỳ nhìn đoàn người đông đúc gần mấy chục người, chỉ biết cười khổ.

Nhà họ Trang nổi tiếng với phong cách xa hoa, giàu có, phung phí tiền bạc, và Trang Thiếu Châu, với tư cách là thành viên của gia đình này, tất nhiên thừa hưởng tinh thần đó. Bất kể là biệt thự, bể cá, gara xe hay máy bay của anh thì tất cả đều toát lên sự xa xỉ.

Đây là lần đầu tiên Trần Vi Kỳ được lên chiếc máy bay riêng của Trang Thiếu Châu.

Chiếc máy bay này là mẫu Bombardier Global tùy chỉnh, từng là chủ đề bàn tán sôi nổi trong giới tiểu thư danh giá. Mọi chuyện bắt đầu từ một bức ảnh do một cô tiểu thư nào đó chụp trong khoang hành khách xa hoa của chiếc máy bay này và đăng vào nhóm chị em plastic. Bức ảnh nhanh chóng gây chấn động.

Cô tiểu thư đó lấy bức ảnh làm niềm tự hào, khoe khoang rằng mình đã có một khoảng thời gian huy hoàng trong nhóm chị em. Cô ta còn mô tả khoang máy bay này chẳng khác gì một cung điện di động, xa hoa đến mức khiến ngay cả những người quen sống trong nhung lụa cũng phải ngỡ ngàng. Thậm chí cô ta còn nói rằng bản thân đã... bị lạc trong đó.

Đương nhiên, chuyện có thật sự bị lạc hay không thì không ai biết, nhưng mọi người đều hiểu rõ, điều mà cô tiểu thư đó muốn khoe không phải là máy bay, mà là việc cô ta được lên máy bay của cậu hai nhà họ Trang, khiến người khác không khỏi suy nghĩ lung tung.

Đó là chuyện ba năm trước.

Giờ đây, cô tiểu thư đó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của họ. Nghe nói mẹ cô ta bị thất sủng, cả hai mẹ con đều bị "đày" ra nước ngoài.

Vậy nên, tiểu thư đó từng là người tình hay bạn gái cũ của Trang Thiếu Châu?

Không biết vì sao, Trần Vi Kỳ lại nhớ đến chuyện này từ một góc khuất trong ký ức. Thậm chí cô vẫn còn nhớ mơ hồ rằng trong bức ảnh kia, vị trí mà cô tiểu thư đó ngồi chính là ghế bên tay trái của cô bây giờ.

Cô khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý.

Trang Thiếu Châu đang yên lặng đọc sách, bất ngờ nghe thấy tiếng cười đó thì không hiểu, quay sang nhìn cô, ánh mắt như hỏi: Sao thế?

Ánh đèn đọc sách trên trần chiếu xuống, làm đường nét của hai người trở nên mờ ảo như một bức tranh sơn dầu. Ngoài cửa sổ máy bay, bầu trời đêm đen kịt, không một ngôi sao, chỉ có đèn chống va chạm bên ngoài máy bay đang nhấp nháy. Họ đã rời khỏi không phận Hồng Kông từ lâu, giờ đây bay qua thành phố nào đó mà họ không thể biết nổi.

Trần Vi Kỳ đưa ánh mắt đầy ý vị sang nhìn Trang Thiếu Châu, lướt từ đầu đến chân, rồi từ chân lại nhìn lên đầu. Trang Thiếu Châu bật cười, đặt quyển sách trên đầu gối úp xuống, hỏi: "Anh đẹp trai lắm à?"

Trần Vi Kỳ nhướn mày, giọng điệu lãnh đạm: "Chắc có không ít người phụ nữ từng ngồi trên chiếc máy bay này của anh rồi nhỉ?"

Trang Thiếu Châu: "?"

Máy bay của anh đã từng chở những người phụ nữ nào cơ? Bà Lê? Cô em họ sáu tuổi? Hay chị dâu của anh nhỉ? Trang Thiếu Châu không do dự, đặt ngay quyển sách [Liệu pháp Tâm lý Hiện sinh] {1} sang một bên, đứng dậy, bước đến trước mặt Trần Vi Kỳ và bế cô lên. Sau đó, anh ngồi xuống, để cô ngồi gọn trong lòng mình.

{1} Quyển "Liệu pháp tâm lý hiện sinh" (Existential Psychotherapy) là một cuốn sách nổi tiếng của Irvin D. Yalom, xuất bản năm 1980. Đây là một trong những tác phẩm kinh điển về liệu pháp tâm lý theo trường phái hiện sinh.

Thế là giờ đây Trần Vi Kỳ ngồi trong lòng anh, cơ thể cả hai dính chặt vào nhau.

"Trang Thiếu Châu, lần sau anh có thể hỏi ý kiến của em trước khi bế em lên được không?" Trần Vi Kỳ bất lực túm lấy áo sơ mi của anh, chất liệu vải mềm mại, chỉ cần nắm nhẹ thôi là nhăn ngay.

Dù miệng nói vậy, nhưng đầu cô lại tựa vào hõm cổ của anh, thoải mái tận hưởng hơi ấm từ vòng tay người đàn ông.

Họ đã quá quen thuộc với sự tiếp xúc của đối phương, từ nhiệt độ cơ thể, hơi thở cho đến mùi hương. Dù là nắm tay, ôm hay hôn, tất cả đều tự nhiên như vốn dĩ phải thế.

Trần Vi Kỳ từ chỗ kháng cự đến quen thuộc, rồi đến tận hưởng, quá trình này diễn ra chậm rãi, nhưng khi nhận ra thì cô ngạc nhiên phát hiện tất cả chỉ mất vài tháng ngắn ngủi.

Những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng cô đối với Trang Thiếu Châu đã dần tan chảy trong những đêm quá đỗi sâu sắc và ngọt ngào.

"Máy bay của anh đã chở những người phụ nữ nào, em nói rõ xem, để anh cũng được biết đến câu chuyện cười này." Trang Thiếu Châu ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, bàn tay không hài lòng bóp nhẹ một cái, cảm nhận rõ sự mềm mại đàn hồi.

Trần Vi Kỳ cựa quậy, ánh mắt cảnh cáo anh phải ngoan ngoãn: "Không được, anh làm nữa thì em sẽ rời khỏi đây."

Trang Thiếu Châu lịch sự buông tay, nhún vai: "Được thôi, em kể chuyện đó trước đã."

"Không có gì đâu, em chỉ nói bâng quơ thôi. Anh đừng coi là thật." Thật ra đây là chuyện rất nhỏ, Trần Vi Kỳ cũng chẳng hiểu vì sao mình lại nhớ ra, chỉ là thoáng nghĩ đến mà thôi.

Cô không phải kiểu phụ nữ hay ghen tuông, cũng chẳng cần bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này. Điều cô để ý là sự chung thuỷ của Trang Thiếu Châu trong tương lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!