Đúng là vợ chồng thực sự thì nên sống cùng nhau, cùng bàn ăn, cùng giường ngủ, không chỉ hòa hợp về thể xác mà còn phải thấu hiểu tâm hồn.
Không giống như ba mẹ cô, bên ngoài thì yêu thương hòa thuận, nhưng sau lưng lại mỗi người một nơi. Mỗi lần thấy ba mẹ tay trong tay tỏ vẻ ân ái trước công chúng, Trần Vi Kỳ đều cảm thấy bất lực sâu sắc, thậm chí còn thấy nực cười. Cô thường tự hỏi, liệu khả năng diễn xuất của mình có phải là truyền thống gia đình được thừa kế hay không.
Trong điện thoại của cô có một album riêng, chuyên lưu giữ những bức ảnh gia đình họ chụp trong các kỳ nghỉ thời thơ ấu.
Biển ở Tahiti xanh hơn biển ở Hương Cảng, đảo Bora Bora như một thiên đường tách biệt. Cô rất thích nơi đó, vì vậy mỗi kỳ nghỉ hè, ba mẹ đều đưa cô đến đây du lịch. Có lần cô bơi ở mép nước nông, một đàn cá mập chanh lướt qua chân cô, làm cô sợ đến mềm nhũn cả người, không dám động đậy. Anh hai ngồi trên bãi cát cười lớn, còn anh cả thì không cười cô, nhưng lại lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc lúng túng đó.
Đã nhiều năm trôi qua, bức ảnh đó vẫn còn trong điện thoại của cô.
Thực ra, Trần Vi Kỳ rất ngưỡng mộ Dịch Tư Linh.
Những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình có hôn nhân không hạnh phúc thường khác với những đứa trẻ trong gia đình hạnh phúc. Nội tâm của chúng nhạy cảm hơn, dễ bị tổn thương hơn, nhưng cũng kiên cường hơn. Cô không muốn lặp lại bi kịch của ba mẹ mình, vì vậy cô kiên định theo đuổi một cuộc hôn nhân hoàn mỹ tuyệt đối, trung thành tuyệt đối. Nếu không thể đạt được điều đó, cô sẽ sống một mình, giữ gìn sự xinh đẹp, giàu có, khỏe mạnh, tự do và hạnh phúc.
Khi quyết định đồng ý cuộc hôn nhân sắp đặt này, cô đã biết rằng mình lại bị số phận trêu đùa. Cách cô bảo vệ bản thân là ở nhà hàng Monblue, chịu đựng sự nhục nhã mà nói ra những lời đó với Trang Thiếu Châu trong lần đầu gặp mặt.
Thực ra, cô chưa từng đặt kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này. Bởi vì không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng. Cô chỉ chấp nhận cuộc hôn nhân này như chấp nhận số phận mà thôi.
Nhưng cô không ngờ, một viên đạn không được kỳ vọng, b. ắn ra với sự hờ hững, cũng có thể trúng hồng tâm. Đó mới là định mệnh.
Trần Vi Kỳ lặng lẽ ăn mì, không nói lời nào. Trang Thiếu Châu cũng không thúc giục, anh không muốn nhận được một câu trả lời không thật lòng.
Cô không muốn, thì ép buộc cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Chuyển đến đây hay đến căn nhà bố mẹ em chọn cho chúng ta?" Trần Vi Kỳ gắp một miếng tôm, chấm dầu giấm, cắn một miếng nhỏ.
Trang Thiếu Châu nhìn cô thật sâu: "Em thích ở đâu, chúng ta sẽ ở đó."
Trần Vi Kỳ khẽ ừ một tiếng: "Cuối tuần này em sẽ qua xem."
"Vậy hai ngày này thì sao? Em ở đâu?" Trang Thiếu Châu hỏi một cách hờ hững.
Trần Vi Kỳ bất chợt muốn bật cười. Đôi đũa khẽ khuấy những sợi mì thấm đẫm nước súp trong bát, cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Anh nghĩ em nên ở đâu? Biệt thự nhà họ Trần hay căn hộ sang trọng?"
Động tác cắt lưỡi bò của Trang Thiếu Châu khựng lại. Nếu bây giờ anh kéo cô qua và hôn cô, liệu có quá không đúng lúc không?
Thực ra, anh muốn đổi cách khác hơn – vừa đút đồ ăn cho cô, vừa cho cô ăn hết bát mì này, để cô no ở trên, no ở dưới, sẽ không còn tâm trí mà trêu chọc anh nữa.
Trang Thiếu Châu khẽ cong môi cười, thầm cười chính mình vì suy nghĩ không đứng đắn. Nếu Trần Vi Kỳ biết được, có lẽ sẽ lại mắng anh.
Anh đặt một miếng lưỡi bò nướng vàng giòn bên ngoài, mềm mọng bên trong, vào đĩa trước mặt Trần Vi Kỳ. Nhìn vào đôi mắt ẩm ướt, kiều diễm của cô, anh giữ nhịp thở bình ổn, vô cùng lịch lãm mà nói: "Anh nghĩ, cô Trần nên ở trên giường của chồng mình, hoặc ở trên người chồng mình."
"......"
Sắc hồng nhạt trên má cô không rõ là vì câu nói táo bạo này, hay vì chai rượu Chardonnay, hoặc chỉ đơn giản là vì anh.
Người đàn ông như anh, chỉ cần nghiêm túc ngồi đó, không làm gì, không nói gì, cũng đủ khiến phụ nữ đỏ mặt.
"Nếu anh còn nói những lời lưu manh nữa, thì cho dù em có ở đây, cũng đừng có mơ ngủ trên giường của em." Trần Vi Kỳ thản nhiên liếc anh một cái, tao nhã cầm nĩa xiên miếng lưỡi bò lên, ăn sạch sẽ.
Trang Thiếu Châu cười khẽ, đầy ẩn ý.
Rõ ràng là giường của anh, sao lại thành giường của cô? Đợi cô ở thêm vài ngày nữa, e rằng cả bể cá của anh cũng sẽ thành của cô, còn con chó của cô thì vẫn là của cô.
Trần Vi Kỳ cúi đầu tập trung ăn mì, không nói thêm với anh. Tối nay bầu không khí thật ấm áp, cô rất thích cảm giác này.
Cô thích ở đây hơn là ở biệt thự nhà họ Trần. Nơi này khiến cô thoải mái hơn nhiều so với căn hộ cao tầng trông như một pháo đài lạnh lẽo.
Ngày hôm sau, Trần Vi Kỳ tranh thủ giờ nghỉ trưa đi xem căn nhà ở Vịnh Thiển Thủy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!