Chương 33: Nhận giấy chứng nhận

Trần Vi Kỳ khẽ nhếch môi, không nói nên lời. Cái gã đàn ông này, cô chịu mặc đồ của anh là đã nể mặt rồi, là vì nhìn trúng đồ của anh, không thèm chê bai anh. Thế mà anh lại chê ngược lại cô?

"Em mặc đồ của anh là giữ thể diện cho anh rồi đấy." Trần Vi Kỳ đặt chân xuống, xoay người đối diện với anh, chống hai tay lên bệ cửa sổ, nghiêm túc nhấn mạnh.

"Đúng vậy, đương nhiên là do em đã nể mặt anh rồi. Chỉ một chiếc áo sơ mi rẻ tiền như thế này không xứng với cô ba nhà họ Trần." Trang Thiếu Châu chỉ muốn mau chóng thuyết phục cô thay chiếc áo sơ mi này ra.

Cũng không biết cô kiếm chiếc sơ mi đen này từ đâu ra. Cổ áo kiểu vest rộng, mặc trên người cô lại thành cổ chữ V, cúi đầu một chút là đã lộ cảnh xuân. Chất liệu lụa cao cấp mềm mại, ôm sát đường cong đồng hồ cát của cô.

Áo đen nổi bật làn da trắng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô như hóa thành một khối ngọc ấm, khiến người ta chỉ muốn l. ột s. ạch, nâng niu trong tay mà ngắm nhìn.

Phải thay ra, nếu không tối nay khỏi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm nữa. Bà Lê đã dặn đi dặn lại rằng giờ tốt là từ 8 giờ 38 đến 8 giờ 58, mọi thủ tục ở phòng đăng ký cũng đã được sắp xếp xong xuôi.

Trần Vi Kỳ nhìn anh lạnh lùng, dáng vẻ trơn tru của anh sau lần "gần gũi" càng thêm đáng ghét.

"Chiếc áo sơ mi này là mẫu giới hạn của Pevano năm kia, cả Hương Cảng chỉ có ba chiếc. Giá gốc chính hãng là ba mươi ba nghìn tám trăm. Mà chiếc áo này còn thêu thêm hoa văn thì giá của nó lại càng đắt hơn."

Trang Thiếu Châu bật cười, cúi người sát lại gần cô, ánh mắt như cuộn dây diều bị thu về, bất ngờ kéo gần khoảng cách.

"Tanya, áo sơ mi giá ba vạn cũng không xứng với em, nói gì đến ba mươi nghìn. Nghe lời, đừng mặc nó nữa được không? Mặc đồ ngủ của em đi, sẽ được ngủ thoải mái hơn."

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh khiến cô như bị ru ngủ, nhưng rồi cô tỉnh táo lại rất nhanh. Cô bật cười lạnh lẽo, đứng dậy rời đi.

Rõ ràng anh chẳng có ý tốt, chắc chắn là đã nhìn lén thấy mấy bộ váy ngủ gợi cảm của cô rồi, nên mới nôn nóng bắt cô thay ngay.

Trang Thiếu Châu bất lực lắc đầu, cũng không buồn dỗ cô nữa.

Cô giận thì giận đi, để cô đối xử lạnh nhạt với anh còn hơn, nếu cô dịu dàng hòa nhã quá, anh sợ mình lại mất kiểm soát, chẳng muốn làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa.

Sau khi cô rời đi, Trang Thiếu Châu ngồi trên ghế sofa ngắm bể cá. Mãi mà không thấy cô quay lại, anh giơ tay xem đồng hồ, mới có mười phút trôi qua. Anh cười bản thân như một cậu thiếu niên mới lớn, vừa được nếm trải cô một lần đã không thể ngừng nhớ đến cô, đến mức mười phút cũng thấy dài đằng đẵng.

Để lấy lại nhịp sống bình thường, không bị Trần Vi Kỳ ảnh hưởng quá nhiều, anh đi xuống hầm rượu chọn một chai vang đỏ. Một chai Cabernet Sauvignon từ Silver Oak. Khi còn học ở Mỹ, anh thường uống loại rượu này. Nó đến từ vùng California nồng nhiệt và lãng mạn, mang hương vị khác biệt với Bordeaux của Pháp – tràn đầy sự nồng nàn của mùa xuân, nhưng sau khi thở rượu lại toát lên vẻ thanh tao, nhã nhặn.

Vì để nguyên chai sẽ lâu, anh lấy bình thở rượu {1}, chất lỏng đỏ như hồng ngọc chảy vào chiếc bình thủy tinh hình thiên nga. Chỉ một lát sau, không khí đã thoảng lên mùi thơm quyến rũ.

{1} Bình thở rượu (hay còn gọi là bình thở decanter) là một dụng cụ chuyên dụng để rượu vang tiếp xúc với không khí trước khi uống. Quá trình này giúp rượu "thở" (aeration), giúp hương thơm và mùi vị trở nên trọn vẹn hơn.

Trang Thiếu Châu mang chiếc laptop vào phòng ngủ, vừa đợi rượu thở vừa xử lý email từ chi nhánh châu Âu của tập đoàn.

Anh không biết rằng, chờ Trần Vi Kỳ tắm còn lâu hơn cả chờ rượu thở.

Phụ nữ vốn tắm rất lâu, mà Trần Vi Kỳ còn thuộc kiểu lâu trong số những người lâu. Mỹ Du đã chuẩn bị cho cô cả một bộ đồ dùng, từ tẩy tế bào chết, dầu tắm, bàn chải cơ thể đến dụng cụ làm đẹp, nên cô cũng thản nhiên tận hưởng.

Cô sấy khô mái tóc dài, thoa dầu dưỡng lên tóc, sau đó dùng tinh dầu đặc chế xoa đều khắp cơ thể, ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua. Tiếp đó, cô sử dụng đèn làm trắng da và thiết bị để thông mạch máu trên tay và chân. Việc chăm sóc hàng ngày của cô đã kỹ lưỡng đến vậy, mà mỗi tháng cô còn đến spa cố định từ bốn đến năm lần, hoặc gọi chuyên viên thẩm mỹ đến nhà.

Khi Trang Thiếu Châu nhấp một ngụm rượu đỏ, anh lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ lần nữa. Đã hai tiếng trôi qua rồi.

Trần Vi Kỳ làm quá thật đấy.

Chẳng lẽ sau khi kết hôn, mỗi lần đợi cô tắm rửa đều phải chờ hai tiếng đồng hồ?

Uống rượu xong mà cũng tỉnh hẳn luôn rồi.

Trang Thiếu Châu nhíu mày không vui, cố giữ kiên nhẫn, tập trung vào công việc. Ly rượu trên tay anh cạn đi rất nhanh, khi rót đến ly thứ hai, cuối cùng Trần Vi Kỳ cũng thong thả bước ra.

Trang Thiếu Châu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cửa vọng đến, nhưng không động đậy, tiếp tục gõ bàn phím, dáng vẻ dửng dưng.

Đợi đến khi Trần Vi Kỳ đi một vòng trong phòng ngủ, không biết đang bận rộn làm gì, anh mới dùng giọng điệu như bị quấy rầy nói: "Trần Vi Kỳ, anh đang làm việc, đừng phát ra tiếng ———"

Anh xoay nửa người lại, ánh mắt vô tình đối diện với dáng người đang đứng dựa vào tường của Trần Vi Kỳ. Lời còn chưa nói hết, anh bỗng dừng lại, quên mất định nói gì, ánh mắt từ từ trầm xuống, dừng lại trên người cô không rời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!