Trần Vi Kỳ hoàn toàn không hiểu được động tác tay của Trang Thiếu Châu ám chỉ rằng
- cô không mặc gì. Cô cũng chưa nhận ra điều đó, chỉ mải mê nhìn anh rồi suy nghĩ vẩn vơ, trong khi anh cũng đang chăm chú nhìn cô, không rời mắt.
Cơ thể tr. ần tr. ụi của cô dưới ánh nắng mặt trời trở nên trắng muốt, lấp lánh.
Sau một đêm cuồng nhiệt, mái tóc dài vẫn giữ được một chút độ xoăn tự nhiên, ngay cả sự rối bời cũng mang nét đẹp lười biếng, vài lọn tóc buông xuống trước ngực, che đi một bên b. ầu ng. ực nơi có điểm hồng nhạt như màu quả lựu còn xanh. Một sắc đỏ nhàn nhat, trong suốt, quyến rũ đến kí. ch thí. ch.
Khác với tối qua, khi anh hôn cô, chạm vào cô ở cự ly gần. Lúc này, anh đang lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, không mang theo chút d. ục vọ. ng nào. Điều đó càng khiến anh kinh ngạc về vẻ đẹp của cô, như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, không phải cơ thể bằng máu thịt bình thường. Ánh nắng dường như cũng thiên vị cô, bao bọc lấy cô, khiến cô trông như một vị thần, thánh khiết và phát sáng.
Nhưng trên làn da trăng muốt đó, những vệt đỏ còn sót lại từ tối qua lại thêm phần gợi cảm, giống như một nữ yêu tinh sống nhờ vào việc hút tinh khí đàn ông.
Trang Thiếu Châu nhìn đến mê mẩn, quên mất mình đang ở trong nước. Anh nín thở, mà trong bể cá sâu tám mét này, không dựa vào bình dưỡng khí thì chỉ có con đường chết. Chỉ đến khi phổi anh không chịu nổi nữa, anh mới vội vàng đeo lại ống thở, hít một hơi oxy thật sâu.
Anh nhìn Trần Vi Kỳ lần cuối, sau đó quay người, vẫy đôi chân dài, mạnh mẽ và nhanh nhẹn bơi về phía đỉnh bể cá.
Bóng dáng anh biến mất.
Trần Vi Kỳ chớp mắt, tự hỏi mình có đang mơ không. Trong giấc mơ, cô thấy Trang Thiếu Châu biến thành một... mỹ nam ngư? Một cơn gió lùa qua khe cửa sổ, khiến cô cảm thấy lạnh buốt. Lúc này, cô mới bừng tỉnh, nhận ra mình không mặc gì và đã bị nhìn thấy hết!
Cô thầm chửi một tiếng: "Đồ khốn!", không quan tâm đến cơn đau nhức khắp cơ thể, vội vàng kéo chăn trùm kín người, chui vào trong như con đà điều.
Trang Thiếu Châu bơi đến đỉnh bể cá, chống tay lên thành bể, nhảy ra ngoài. Quản gia Huy và mấy người giúp việc đã đứng chờ sẵn trên ban công, thấy anh bước lên liền nhanh chóng xúm lại, giúp anh tháo các thiết bị, đưa khăn sạch. Khi anh trở lại phòng ngủ, mùi tanh của nước biển trên người đã được tẩy sạch, chỉ còn hương thơm nhè nhẹ của sữa tắm, với mùi hương gỗ cam quýt.
Có vẻ anh khá vội, tóc chỉ sấy khô một nửa, vừa đi vừa dùng khăn lau. Nhưng râu trên căm lại được cạo rất sạch sẽ, gương mặt góc cạnh bóng bẩy, không một chút tì vết.
Anh tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi lụa dáng rộng, buông lỏng, chỉ cài qua loa hai chiếc cúc trên cùng, vạt áo không sơ vin vào quần. Khi anh bước đi, mỗi bước chân mạnh mẽ tạo ra một luồng gió, khiến áo sơ mi ép sát vào người, phác họa rõ ràng từng đường nét cơ bắp.
Trần Vi Kỳ trốn trong chăn một lúc, cảm thấy an toàn hơn, mới kéo chăn ra, định nhặt chiếc áo sơ mi bị ném cách đó vài bước.
Đó là áo sơ mi của Trang Thiếu Châu từ hôm qua. Chắc chắn nó đã bẩn, có lẽ còn lưu lại mùi ám muội từ những trò chơi của họ tối qua. Thực ra cô rất ghét, nhưng nhìn quanh phòng, chẳng có gì khác để cô che tạm cơ thể.
Khi cô bước chân xuống tấm thảm mềm mại, vừa đứng lên, đôi chân lập tức tê rần, tê đến mức không còn cảm giác, như hai chân đã bị phế, không thể nhúc nhích. Cô ngã ngồi lại xuống giường trong dáng vẻ chật vật.
"..........."
Ngay lúc này, ý nghĩ muốn đánh Trang Thiếu Châu một trận đạt đến đỉnh điểm.
Trang Thiếu Châu hoàn toàn không biết Trần Vi Kỳ đang muốn đánh mình. Anh chỉ muốn lập tức gặp cô. Vừa bước vào phòng ngủ, anh đã nhìn thấy cô ngồi bên mép giường, như nữ thần Venus vừa bước ra từ bọt sóng. Vòng eo thon gọn, b. ầu ng. ực căng tràn, và cả dấu đỏ nơi bờ mông
- dấu vết của những lần anh mạnh tay tối qua vẫn còn hiện rõ.
Khung cảnh này trực diện hơn, mạnh mẽ hơn với việc ngắm cô từ xa qua bể cá. Không chút d. ục vọ. ng nào là điều không thể; chỉ một ánh nhìn đã khiến cơ thể anh rạo rực.
Trang Thiếu Châu cố nuốt trọn cảm giác bức bối xuống, lịch thiệp nhắc nhở: "Tanya, em không mặc đồ sẽ bị cảm lạnh đấy."
Giọng nói khàn khàn, ám chỉ những thay đổi bí mật đang diễn ra trong cơ thể anh.
Trần Vi Kỳ nhạy bén ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh. Trong tầm mắt cô, người đàn ông đang tựa lưng vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ ung dung thản nhiên, chăm chú quan sát cô.
Cô muốn nhanh chóng chui lại vào chăn, nhưng đôi chân không chịu nghe lời, hoàn toàn không nhúc nhích được. Cô đành với tay kéo chăn để che lấy mình, nhưng động tác này lại quá lóng ngóng. Cô không muốn bản thân trông chật vật, lúng túng trước mặt Trang Thiếu Châu
- đặc biệt là khi anh lại đang tràn đầy sinh lực, vẻ mặt như ánh năng đầu xuân.
Trần Vi Kỳ nghiên răng, rụt tay lại, điều chỉnh vai thẳng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. Đôi môi hồng mềm mại khế mở, giọng điệu ra lệnh: "Chân em tê rồi. Anh qua đây xoa bóp cho em."
Trang Thiếu Châu ngẩn ra trong giây lát vì giọng điệu của cô. Sau đó, anh bật cười, bất lực nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới. Từ một người được bốn, năm người hầu hạ, bây giờ lại trở thành người phục vụ cô
- quả là một sự thay đổi không tưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!