Chương 30: Nàng tiên cá mong manh

"............."

Trái tim Trần Vi Kỳ đập thình thịch, cô vẫn đánh giá thấp độ thằng thắn của Trang Thiếu Châu. Anh là kiểu đàn ông sẵn sàng hỏi trực tiếp: "Có muốn làm không?"

Điều khó hiểu là Trần Vi Kỳ lại không ghét sự thẳng thắn này, ngược lại, cô bị anh làm cho đỏ mặt, xấu hổ không thôi.

Toàn thân cô nóng rực, mềm nhũn, ngứa ngáy. Cô nuốt nước bọt vài lần, căng thẳng nhìn Trang Thiếu Châu: "Ở... ở đây sao?"

Đây là ban công của quán bar... không thể nào... sẽ có người nhìn thấy mất!

Cô lo rằng cơn sóng gió tối nay vừa yên ả, sáng mai trang nhất sẽ giật tít: [Hot! Cô chiêu nhà họ Trần và vị hôn phu 'đại chiến' ba trăm hiệp ngay tại ban công trong đêm đính hôn!]

Trang Thiếu Châu khựng lại, sau đó bật cười thành tiếng. Ánh mắt nóng bỏng của anh thêm chút gì đó kỳ lạ, ẩn hiện cả sự hứng thú khó đoán.

Anh dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ gương mặt ửng đỏ của cô, khẽ nói: "Tanya, không ngờ em lại... hoang dại đến vậy."

Trần Vi Kỳ: "............." Cô đờ đẫn.

"Đây là ban công quán bar, không an toàn. Nếu em thích làm ở ngoài trời, lần sau anh sẽ đưa em đến căn hộ ở New York của anh, ban công ở đó lớn hơn, cảnh đẹp hơn." Anh cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói đầy dụ dỗ.

"Tất nhiên, biệt thự của anh cũng được, chỉ có điều phong cảnh hơi nhàm chán một chút."

Ai thèm đến căn hộ ở New York của anh!!!

Ai thèm đến biệt thự của anh!!!

Ai thích làm ngoài trời chứ!!!

Ai hoang dại chứ!!!

Mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng như muốn bốc khói. Cô đứng không vững trên đôi giày cao gót, chân run rẩy, nhưng vẫn cố giữ thể diện: "..... Em không có ý đó! Anh câm miệng ngay!"

Trang Thiếu Châu chẳng quan tâm cô có ý đó hay không, bởi trong đầu anh thì ý đó đã rõ ràng rồi. Anh dùng bàn tay mạnh mẽ giữ lấy gáy cô, cúi xuống hôn lần nữa.

Đêm nay, ánh trăng giống như mặt trăng trên biển, bóng đêm như một màu xanh thầm tĩnh lặng. Chiếc váy đỏ rực của cô bị nhuốm ánh sáng mềm mại, như biến thành một gam màu dịu dàng. Những lớp áo giáp cứng cáp trên người cô dường như cũng đang tan chảy.

Nụ hôn thứ ba đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Trần Vi Kỳ. Cô gần như mất hết khả năng suy nghĩ, mọi thứ còn lại đều do Trang Thiếu Châu kiểm soát.

"Về nhà em hay nhà anh?" Anh siết lấy eo cô, lịch sự hỏi.

Trần Vi Kỳ chớp mắt bối rối.

"Vậy thì về nhà anh." Trang Thiếu Châu nhanh chóng quyết định.

Anh không phải kiểu đàn ông phí thời gian vào những câu hỏi ngớ ngẩn.

Nói xong, anh bế bổng cô lên. Biết rõ cô không thể tự đi nổi nữa, anh ôm cô gọn trong lòng.

Trần Vi Kỳ vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào ngực anh. Tim cô đập mạnh như nước sôi trào, cô chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt này.

Trong tình cảm, cô luôn là người chủ động, chưa bao giờ bị phản công, dù chỉ một lần. Trang Thiếu Châu không phải mẫu bạn đời hoàn hảo trong tưởng tượng của cô. Nếu vậy, tại sao cô lại hồi hộp... và thậm chí là phấn khích?

Khát vọng trong lòng cô mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương sạch sẽ nhưng đầy kích động từ cơ thể anh. Má cô áp lên chiếc áo sơ mì cao cấp của anh. Bên dưới là lồng ng. ực phập phồng mạnh mẽ. Vì bế cô, từng cơ bắp trên cơ thể anh đều căng lên. L. ồng ng. ực rắn chắc, bắp tay cũng siết chặt trong ống tay áo.

Trần Vi Kỳ chìm trong hơi thở của anh, không thể tìm lại lý trí. Cô cắn môi, cố gắng đè nén những suy nghĩ trong lòng, nhưng không thành công.

Tay cô lặng lẽ áp lên lồng ng. ực anh, thử ấn nhẹ một cái. Cảm giác mềm dẻo nhưng vững chắc khiến cô không thể kiềm chế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!