Chương 29: Đêm Tuyệt Vời

Trần Vi Kỳ không biết trên mạng đang ồn ào thế nào, cũng chẳng muốn biết. Cô uể oải dựa vào lan can của ban công, cằm tựa lên mu bàn tay, nhìn dòng người qua lại trong con hẻm nhỏ.

Đây là con phố nổi tiếng với các quán bar ở Hương Cảng. Khi hoàng hôn buông xuống, những bảng hiệu đèn neon lần lượt sáng lên, khiến con hẻm cũ kỹ bừng sáng rực rỡ. Thỉnh thoảng, một chiếc siêu xe gầm rú chạy qua, tiếng động cơ vang lên đầy ngạo nghễ. Những người phụ nữ ăn mặc thời thượng, quyến rũ bước xuống từ các chiếc xe sang, giày cao gót khẽ gõ từng bước, làm rung động cả không khí. Đám đàn ông đi theo sau họ, như những con chó săn.

Trong gió thoang thoảng mùi thịt quay, tỏa ra từ một tiệm quay nướng cổ truyền đối diện. Trước cửa tiệm vẫn còn đặt những lẵng hoa chúc mừng khai trương rực rỡ, rất vui mắt, chỉ không biết ở khu vực đất đắt đỏ này, chủ tiệm liệu có kiếm đủ tiền trả tiền thuê mặt bằng hay không.

Buổi tối này thật đẹp.

Trần Vi Kỳ hiếm khi lặng lẽ tận hưởng vẻ đẹp của thành phố ở một góc nhìn gần gũi như thế. Cô thường ngồi trong căn penthouse tại một khu biệt thự xa hoa, mở một chai rượu vang, nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt của bến cảng Victoria. Hoặc ở một biệt thự đắt đỏ tại vịnh Thâm Thủy, nhấm nháp một tách trà nóng, hướng ánh nhìn ra biển khơi xa xăm.

Những góc nhìn đó đều rất xa, rất mờ, như đang chiêm ngưỡng một ảo ảnh dễ tan biến.

Thế giới của cô đẹp đẽ, lấp lánh, nhưng lạnh lẽo và đầy rẫy những cuộc chiến không khói súng. Có bao nhiêu người nâng cô lên, cũng có bấy nhiêu kẻ muốn nhìn cô gục ngã, thậm chí còn tranh thủ đạp thêm một cú khi cô ngã xuống.

Điện thoại được đặt chế độ im lặng, cô không nghe thấy gì, một phần là để dỗi, không muốn ai làm phiền. Nhưng ngay cả khi dỗi hờn, thả lỏng, Trần Vi Kỳ cũng đặt hẹn giờ cho mình. Khi chuông báo thức vang lên, cô lau đi chút ẩm ướt ở khóe mắt – rất ít, gần như có thể bỏ qua – và mở điện thoại đúng giờ.

Hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn ngập màn hình. Cô gọi lại cho Mỹ Du, hỏi tình hình ra sao.

Có lẽ ngay cả khi đã đăng tuyên bố và khởi kiện, điều đó cũng vô ích. Trong cơn bão tin đồn dữ dội thế này, sự thật đã không còn quan trọng nữa. Một người ở trên cao khi ngã xuống, sẽ đau đớn và thảm hại hơn người vốn đã đi trên mặt đất rất nhiều.

Trần Vi Kỳ đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó.

"Sếp! Không sao nữa rồi! Anh Chu đã đăng tuyên bố cho cô, bây giờ hướng dư luận trên mạng đã hoàn toàn thay đổi. Cái tài khoản tiểu thư giấu tên đăng bài bêu xấu cô cũng đã xóa rồi!" Mỹ Du vội trấn an cô, sau đó quay sang mắng kẻ bịa đặt kia. Cô ấy vốn là một cô gái ngoan ngoãn, chẳng bao giờ nói lời thô tục, vậy mà lúc này cũng không thể nhịn được nữa.

"Thật rẻ tiền, chưa từng thấy ai thất đức đến thế! Bị vạch mặt xong lập tức xóa tài khoản, chạy trốn vì sợ chúng ta bắt được sao!"

"Anh ấy đăng tuyên bố á?" Trần Vi Kỳ ngẩn người, hỏi với giọng nghiêm túc hơn: "Cô tìm anh ấy à?"

Mỹ Du vội vàng lắc đầu: "Không, không phải! Sếp, không có lệnh của cô thì tôi nào dám tự ý làm gì. Chắc là anh Chu tự đứng ra... hơn nữa, tuyên bố anh ấy viết... cô tự xem đi."

Trần Vi Kỳ nhíu mày, mở Weibo. Tuyên bố của Chu Tễ Trì đứng đầu bảng hot search, cô đọc lướt từ đầu đến cuối.

Nội dung bài tuyên bố hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô: chính xác, khéo léo, và không để lại kẽ hở nào. Mỗi chữ đều tách cô ra khỏi những tin đồn thất thiệt, từ nay về sau sẽ không còn bất cứ lời bịa đặt nào có thể gây sóng gió lớn. Dù có sóng, cũng chỉ là những gợn nhỏ, chẳng thể khuấy động gì thêm.

Cô đã từng dự đoán và cũng lo lắng rằng Chu Tễ Trì sẽ chủ động lên tiếng, nhưng hoàn toàn không ngờ đó lại là một tuyên bố như vậy.

Trần Vi Kỳ không hiểu tại sao, khi cuộc khủng hoảng này được giải quyết xong, cô lại không cảm thấy nhẹ nhõm, mà trái lại càng thêm nặng nề. Cuộc gọi vẫn đang tiếp nối, cô thở ra một hơi, khẽ nói:

"Tiểu Du, nhờ cô chuyển lời cảm ơn đến anh ấy giúp tôi, tôi không tiện ra mặt."

"Được, cứ để tôi lo."

Cuộc gọi kết thúc, Trần Vi Kỳ đưa tay lau mặt, lòng nặng trĩu. Mãi đến khi nhìn thấy bài viết loạn nhịp của Dịch Tư Linh chen ngang trên Weibo, cuối cùng cô mới mỉm cười một chút.

Cô quen biết rất nhiều người, có rất nhiều bạn bè, nhưng chỉ có Dịch Tư Linh là dám đứng về phía cô ngay giữa tâm bão. Những người khác đều đợi đến sau khi Chu Tễ Trì đăng tuyên bố mới lên giống như nấm mọc sau mưa.

Trong số đó có nhóm chị em plastic chơi cùng tối nay, có chuyên gia trang điểm từng làm việc với cô, bạn bè từng hợp tác trong ngành, và cả những ngôi sao từng hợp tác với thương hiệu Nhuy Bạc.

Thậm chí, tập đoàn Thịnh Huy cũng ủy quyền cho văn phòng luật sư của mình đăng tải tuyên bố và đơn kiện.

Các tài khoản truyền thông ăn theo lần lượt gỡ bài, lo lắng rằng mình rút lui chưa đủ nhanh. Ai dám công khai đối đầu với hai gia tộc Trần và Trang? Chỉ trong chốc lát, mọi thứ lắng xuống, trời yên biển lặng. Cơn đảo chiều diễn ra quá nhanh khiến cư dân mạng cảm thấy như bị đem ra làm trò đùa.

[Bị bệnh hả? Cái người để tên là tiểu thư ẩn danh kia, cô ghét cay ghét đắng người ta đến mức nào mà phải chờ đúng ngày Tanya làm lễ đính hôn để nhảy ra gây chuyện thế hả?]

[Tôi không thương hại người giàu, nhưng lần này thật sự thấy tội cho đại tiểu thư. Cô ấy đã làm gì sai? Chỉ là có một người yêu cũ đẹp trai và một người chồng còn đẹp trai hơn thôi mà.]

[Tanya giàu, đẹp, giỏi, còn lấy được chồng tốt. Chắc cái cô tiểu thư giả danh kia ghen tị đến rỉ máu rồi.]

[Tôi biết ngay khi Mia đứng ra thì chắc chắn chuyện này là giả. Ai cũng biết cô ấy với Trần Vi Kỳ không hợp nhau, cô ấy có lý do gì để lên tiếng giúp Vi Kỳ? Trừ phi không thể chịu nổi kẻ tiểu nhân lố bịch này nữa.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!