Tạo hình xem show của Trần Vi Kỳ đã được ba nhà tạo mẫu quyết định xong từ hai tuần trước, với bộ lễ phục haute couture vượt mùa do chính thương hiệu nhà cô cung cấp.
Trong giới, rất nhiều cô chiêu danh viện ghen tị với Trần Vi Kỳ, và một trong số đó là vì tủ quần áo của cô luôn mới hơn người khác. Những món đồ mới vượt mùa mà người khác phải vắt óc tìm cách sở hữu, cô lại dễ dàng mặc trên người, chưa kể còn có các thiết kế độc bản đo ni đóng giày hoặc các món đồ cổ điển.
Dưới tập đoàn CDR, có hơn 30 thương hiệu lớn nhỏ, bao gồm từ quần áo, túi xách, trang sức, đồng hồ, nước hoa đến mỹ phẩm. Hầu như các chi phí sinh hoạt hằng ngày của Trần Vi Kỳ đều được bao trọn.
Tất nhiên, điều này vừa là điểm tốt vừa là điểm bất lợi. Nếu một ngày nào đó cô hứng thú diện đồ của thương hiệu đối thủ, chắc chắn sẽ lên báo và phải nghe một bài giảng từ ba cô và Trần Bắc Đàn.
Trần Vi Kỳ đang được một nhóm người vây quanh chỉnh sửa trang phục. Trong phòng khách, Trang Thiếu Châu tham gia một cuộc họp video từ xa. CEO của một công ty niêm yết đang trình bày roadshow tại trụ sở chính của Thịnh Huy. Màn hình đầy các thuật ngữ chuyên ngành và số liệu khiến anh cảm thấy nhàm chán. Thỉnh thoảng, tâm trí lại trôi dạt về hương thơm thoang thoảng và bí ẩn kia...
Cô thật sự rất thơm.........
Trang Thiếu Châu bất giác ho nhẹ, cố che giấu suy nghĩ của mình, ngồi thẳng dậy, tiếp tục giữ vẻ mặt bình thản nghe báo cáo.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Trần Vi Kỳ cũng bước ra, mang theo mùi hương dịu nhẹ như cánh bướm vỗ cánh. Trang Thiếu Châu khẽ nhíu mày, khó mà không quay đầu nhìn cô một cái.
Cô đang xách theo một bộ lễ phục dạ hội màu xanh lục rực rỡ và lộng lẫy. Chiếc váy này nổi bật hơn cả, với sắc xanh nồng đậm, vừa yêu mị vừa ph. óng đ. ãng. Nhưng khi được cô diện lên, nó lại toát ra khí chất cao quý xa cách. Đi kèm là đôi găng tay dài bằng nhung đen ôm sát bàn tay thon dài và cánh tay nhỏ nhắn của cô.
Khi bước đi, cô có thói quen hơi ngẩng cằm lên. Tóc ngắn được búi cao, để lộ chiếc cổ và đôi tai hoàn chỉnh. Trên cổ là chuỗi ngọc lục bảo lớn, những viên đá to đến mức thoạt nhìn giống như lọ dầu gió xanh.
Trần Vi Kỳ lơ đãng liếc anh một cái. Trang Thiếu Châu nở nụ cười, đôi chân dài vắt chéo, thong thả thưởng thức vẻ đẹp và vóc dáng của cô.
Cô ghét việc anh luôn làm những điều vô sỉ một cách bình thản, như thể đó là lẽ hiển nhiên. Giống như lần anh quỳ một gối trước cô, không hề thấy xấu hổ mà đề nghị... bằng miệng. Có lẽ trên đời này chẳng điều gì có thể khiến anh cảm thấy mất mặt, vì da mặt anh dày đến thế cơ mà.
Đồ vô sỉ, hạ lưu.
Đôi giày cao gót bước đều, dừng lại trước mặt Trang Thiếu Châu. Trần Vi Kỳ giữ dáng vai thẳng, đôi tay thanh thoát đan trước người, hỏi với vẻ đoan trang: "Hôm nay anh không có lịch trình gì sao?"
Trang Thiếu Châu mỉm cười đối diện ánh mắt cao ngạo của cô. Dù đang ở vị trí thấp hơn, anh vẫn không hề tỏ ra lép vế. Giữa anh và cô luôn duy trì một trạng thái cân bằng vi diệu.
Cô kiềm chế anh ở một số khía cạnh, làm anh say mê, còn anh cũng khiến cô buông xuôi, bất lực ở một số khía cạnh. Dùng từ "cân tài cân sức" để miêu tả mối quan hệ này quả là chính xác.
Nhưng càng cân sức thì càng dễ rơi vào thế bế tắc, trừ khi có một người chịu cúi đầu trước.
"Không có." Trang Thiếu Châu gập máy tính lại.
Trần Vi Kỳ thăm dò: "Tôi thấy anh bận rộn công việc, hay là định làm việc tại khách sạn? Tôi nhờ người chuẩn bị bữa trưa cho anh nhé?"
Trang Thiếu Châu khẽ cười, nhẹ nhàng phá vỡ ảo tưởng của cô: "Em không cần thăm dò tôi, hôm nay tôi không muốn làm việc, Tanya."
Cô khựng lại.
"Tôi sẽ đi xem show cùng em. Xem xem hãng Nhuy Bạc có mẫu mới nào, nhân tiện mua quà sinh nhật cho dì nhỏ."
"..."
Nụ cười của Trần Vi Kỳ không hề có tí lúng túng nào, cô bình thản đáp: "Vậy để tôi sắp xếp chỗ ngồi cho anh. Vì anh không nói trước, chỗ tốt đều đã được bố trí xong. Chắc chỉ có thể để anh ngồi hàng sau... hoặc sắp xếp anh ngồi cạnh dì Lê nhé?"
Chỉ cần không ngồi cạnh Chu Tễ Trì, thì ngồi đâu cũng được.
Cô cũng chẳng buồn che giấu điều gì. Hôm nay Chu Tễ Trì sẽ có mặt tại show diễn, cả thế giới đều biết, chẳng lẽ Trang Thiếu Châu lại không?
Nói rằng anh đến đây từ New York chỉ để làm cô vui, thực chất là vì không yên tâm, sợ cô "đội cho anh một chiếc nón xanh".
Nghĩ đến đây, Trần Vi Kỳ cảm thấy không vui. Nếu cô thật sự muốn làm thế, dù anh có chạy từ Nam Cực về thì cũng vô ích.
"Không cần đâu." Trang Thiếu Châu không muốn để bất cứ ai biết anh đang ở Thượng Hải, đặc biệt là bà Lê. Anh cần một thân phận để che giấu mình, tốt nhất là một thân phận không nổi bật, không ai chú ý.
"Vậy anh ngồi ở đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!