Chương 2: Cảnh Báo Mưa Cấp Báo Động

Đài khí tượng Hương Cảng thông báo cơn bão số 5 năm nay, mang tên "Hắc Báo," sẽ đổ bộ mạnh mẽ vào vùng ven biển phía Nam vào cuối tuần. Toàn bộ khu vực Vịnh Lớn ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, trong đó Hương Cảng là vùng chịu thiệt hại nặng nề nhất.

Từ trước đến nay, những cậu ấm cô chiêu vốn luôn biết cách tận hưởng, họ đã sớm tránh xa cơn bão này, bay sang bên kia Thái Bình Dương nghỉ dưỡng.

"Anh Trang, nước ép cà rốt của anh đây ạ."

Cô phục vụ người da trắng mặc váy hoa, đội mũ rơm, mang đến một ly nước uống được trình bày đẹp mắt, đầy ắp đá, sắc cam ấm áp phối hợp hài hòa với ánh hoàng hôn.

Trang Thiếu Châu ngồi dậy, lịch sự cảm ơn. Cô phục vụ táo bạo ném cho anh một ánh mắt đưa tình.

Người đàn ông bên cạnh đang hút xì gà liếc nhìn ly nước ép đầy vitamin ấy, trêu chọc: "Cậu chủ Trang, khẩu vị của cậu lành mạnh thế nhỉ? Đây chẳng phải là món cà rốt mà thỏ con thích nhất sao?"

Một người bạn khác bật cười: "Tôi thấy A Châu chuyên đi săn thỏ con thì đúng hơn."

Trang Thiếu Châu lười để tâm đến mấy lời chọc ghẹo ấy, thoải mái dựa vào sofa, hai chân dài vắt chéo, như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, anh khẽ nhíu mày, nhấc ly nước ép cà rốt lên.

Mùi vị không có gì khó chịu, rất tự nhiên và lành mạnh. Sao có người lại không thích chứ? Sau khi uống vài ngụm, anh đặt ly nước ép xuống, không uống thêm nữa mà bảo phục vụ mang đi, đổi sang một ly Whiskey.

Trịnh Khải Quân nhìn ra được điều khác lạ, tiến tới uống rượu cùng Trang Thiếu Châu: "Cậu nghĩ gì mà hồn bay đi đâu vậy?"

Hai người từ nhỏ đã lớn lên với nhau, tình bạn tự nhiên thân thiết hơn hẳn đám bạn bè xã giao còn lại, nên chẳng kiêng dè gì khi nói chuyện.

Trang Thiếu Châu cụng ly với Trịnh Khải Quân. Dung dịch màu hổ phách phản chiếu ánh sáng lấp lánh, ánh lên trên đôi bàn tay dài, khớp xương rõ ràng của anh. Trên mu bàn tay vài đường gân xanh nổi lên, kéo dài đến cẳng tay rồi khuất dưới ống tay áo, mang một nét quyến rũ đầy nam tính.

Anh nhấp một ngụm chất lỏng, sự nóng bỏng chảy xuống cổ họng, nói: "Ngày mai tôi về Hương Cảng trước, mấy cậu cứ chơi tiếp tục. Hóa đơn để tôi trả."

Chiếc du thuyền siêu sang này là món đồ chơi mà Trang Thiếu Châu mua với giá cao ngất, lâu nay giao cho một câu lạc bộ du thuyền ở Nam California quản lý, nhưng đăng ký dưới tên người khác để giữ kín đáo.

Trịnh Khải Quân chẳng hiểu anh kín đáo làm gì. Con người anh, dù chỉ yên lặng ngồi uống ly nước ép cà rốt vốn chỉ dành cho thỏ con, vẫn toát lên khí chất quý phái, đủ khiến ong bướm vây quanh.

"Mấy ngày này Hương Cảng bão lớn, máy bay có khi còn không hạ cánh được, cậu về làm gì cho thêm náo nhiệt." Trịnh Khải Quân thấy anh thật kỳ lạ. Chính anh rủ mọi người đến California nghỉ dưỡng, giờ lại là người vội vã bỏ đi trước.

"Việc nhà." Trang Thiếu Châu trả lời một cách qua loa.

Trịnh Khải Quân nghĩ ngợi vài giây, rồi cười khẩy, hạ giọng: "Chắc là chuyện cưới xin nhỉ. Nghe nói thái hậu nhà cậu định hôn sự với em gái của Trần Bắc Đàn. Trần Bắc Đàn không phải dạng vừa đâu, tính bảo vệ người thân cực mạnh, cậu liệu mà cẩn thận."

Trang Thiếu Châu nhếch môi cười nhạt: "Anh ta không phải dạng vừa, chẳng lẽ cậu là dạng vừa à? Tôi mà lấy em gái cậu, mới gọi là xui xẻo."

"Cậu nói thế là lời con người nói sao!"

"Em gái Trần Bắc Đàn?" Một cậu ấm gần đó nghe loáng thoáng, lập tức tò mò hỏi. Gần đây khắp nơi đều bàn tán về cô ba nhà họ Trần, Trần Vi Kỳ, đến mức không muốn chú ý cũng khó.

"Là Trần Vi Kỳ chứ ai! Đám phụ nữ đó toàn vây quanh mấy thằng minh tinh, ngày nào cũng chạy theo mấy đứa có gương mặt đẹp trai, vừa tốn tiền vừa mất giá. Nghe nói chủ tịch Trần đang tìm hôn phu cho cô ta."

Hắn ta tự liên tưởng đến vị hôn thê cũ từng phản bội mình để đến bên một minh tinh, nên bực bội ra mặt, không nhận ra bầu không khí xung quanh đã trở nên căng thẳng: "Thứ như vậy chẳng phải là đồ secondhand rồi hay sao? Nếu không phải vì gia thế, ai mà thèm ———"

Lời chưa dứt, một ly rượu mạnh đã tạt thẳng vào mặt hắn ta. Tiếng hét thảm thiết vang lên, hắn ta che mắt lại.

Boong tàu đang náo nhiệt trở nên im lặng như tờ chỉ trong phút chốc.

Trang Thiếu Châu đặt ly rượu xuống, bình thản bước đến trước mặt kẻ kia, nâng tay bóp lấy mặt hắn ta. Sức lực cánh tay mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn, gần như muốn phá vỡ lớp áo da.

Sức mạnh này không phải từ phòng gym mà là kết quả của những năm tháng chèo thuyền buồm và leo núi hoang dã. Cách xử lý bạo lực này hoàn toàn không ăn nhập với vẻ ngoài lịch lãm của anh.

Trang Thiếu Châu nhìn thẳng vào người đàn ông đang đỏ bừng mặt vì tức giận, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Cậu là thứ đồ chơi qua tay mấy người phụ nữ? Dane, giữ mồm miệng sạch sẽ, phải tôn trọng phụ nữ."

Sau khi anh buông tay, trên mặt người đàn ông để lại hai vệt hằn sâu, bộ dạng đỏ bừng vì nghẹt thở trông thật nực cười.

Không ai trong số những người có mặt dám bước ra can thiệp. Đám cậu ấm kiêu ngạo và ngông cuồng này hiểu rõ bốn chữ "tôn ti trật tự" hơn ai hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!