Chương 16: Cháy Khét

Tối nay, nhà họ Trần hiếm khi náo nhiệt đến vậy. Ngoại trừ người con thứ hai, Trần Nam Anh đang biểu diễn ở nước ngoài và không thể trở về, tất cả các thành viên khác đều có mặt.

Lâu rồi tầng một của phòng ăn chính không được sử dụng, giờ đây nó đang sáng rực trong ánh đèn. Những bông hoa hồng, cây xanh Noel kết hợp cùng lá thông trang trí trên bàn, champagne sủi bọt, và những cây nến đen đang cháy sáng tạo nên một không khí rất đậm chất Giáng sinh. Người giúp việc lần lượt bưng những đĩa thức ăn tinh tế đặt trước mặt từng người, có cả món súp dưa gang jazz mà Trần Vi Kỳ yêu thích nhất, với rất nhiều dưa gang được hầm kỹ, tạo ra hương vị ngọt ngào thơm phức.

Trần Vi Kỳ không thể nhớ nổi lần cuối cùng cô ngồi ăn tối cùng ba mẹ là khi nào, hình như là dịp Tết?

Trần Bắc Đàn biết mình không được ưa thích, nhưng vẫn cố tình ngồi cạnh Trần Vi Kỳ. Đúng như dự đoán, sự nhiệt tình của anh ta chỉ nhận lại sự lạnh nhạt. Anh ta đẩy bát súp jazz còn chưa động đến của mình sang trước mặt cô.

Trần Vi Kỳ đẩy bát súp trở lại.

Trần Bắc Đàn bất lực, ghé tai nói nhỏ với âm lượng chỉ đủ cho hai anh em nghe: "Nhà họ Trang chuẩn bị sính lễ gần hai tỷ, đến lúc đó không ai sánh được với em đâu."

Vốn dĩ Trần Vi Kỳ đã quen với sự xa hoa phung phí, nhưng khi nghe con số này cô vẫn không khỏi bất ngờ. Dẫu vậy, cô không để lộ biểu cảm, giọng điệu rất bình tĩnh, pha chút châm biếm: "Ngay cả sự hào nhoáng này mà không có, thì mấy người đã không ép em lấy chồng vội vàng đến thế, đúng không?"

Trần Bắc Đàn biết dù nói gì cũng không thể khiến em gái vui lên, chỉ khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, thì thầm: "Để sau rồi nói tiếp." Rồi quay sang báo cáo với mẹ những chuyện gần đây.

Nét mặt Trần Vi Kỳ cũng dịu lại, tập trung ăn tối, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Nụ hôn có thể kí. ch th. ích cơ thể tiết ra một lượng lớn oxytocin và dopamine, sự tự thưởng của não bộ này rất dễ khiến con người nhầm tưởng là đã rung động. Trần Vi Kỳ hiểu rõ điều này, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng của hormone, luôn vô thức chú ý đến anh.

Khi ăn uống, Trang Thiếu Châu rất có phong thái, không gù lưng, không ăn uống thô lỗ, dùng dao nĩa cắt miếng bò tái một cách tao nhã.

Hôm đó, khi hai người cùng đi ăn sáng ở Phúc Xuân Lâu, Trang Thiếu Châu cũng gọi thêm một miếng bò tái chín ba phần. Người đàn ông lịch lãm trong bộ âu phục chỉnh tề đưa miếng thịt đỏ tươi vào miệng. Thỉnh thoảng, khóe môi anh còn vương chút máu, được anh nhẹ nhàng dùng khăn ăn lau đi. Khung cảnh ấy toát lên một vẻ đẹp bạo lực vừa thanh lịch, vừa hoang dã.

"Tôi sẽ mang đến cho em một cuộc hôn nhân vinh quang và đáng tự hào."

Không hiểu sao Trần Vi Kỳ lại nhớ đến câu nói này.

Tựa như một đồng xu rơi vào hũ tiết kiệm, dù không đủ để mở tung ra điều gì, nhưng tiếng "keng" vang lên vẫn khiến chiếc hũ khẽ rung. Cảm giác này thật kỳ lạ.

Trần Vi Kỳ mím môi, vừa định thu hồi ánh mắt, thì người đàn ông đối diện quay sang nhìn cô dù vẫn giữ nụ cười khi nói chuyện với ba mẹ. Anh khẽ nhướn mày, ra hiệu hỏi cô có chuyện gì. Trần Vi Kỳ lắc đầu, tỏ ý không có gì, người đối diện tao nhã chuyển ánh nhìn, tiếp tục trò chuyện với người lớn.

Trần Vi Kỳ quyết định không phân tâm nữa, gắp một miếng cá tráp vàng, chấm với mù tạt tươi. Bất chợt, mũi giày ai đó khẽ chạm vào mắt cá chân cô dưới gầm bàn.

"?"

Cái chạm rất nhẹ, tựa như lông vũ lướt qua da, khiến cô hơi nhột. Từ góc độ này, chỉ có thể là người đối diện – Trang Thiếu Châu, bà Lê, hoặc Lê Thịnh Minh.

Trần Vi Kỳ khẽ nhíu mày, cố gắng nhịn không gãi. Cô dùng chân còn lại cọ cọ một chút, nhưng chẳng bao lâu, bắp chân lại bị chạm nhẹ, cơn ngứa vừa lắng xuống liền nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Đến mức này thì không cần đoán cũng biết là ai rồi. Thật ấu trĩ! Trần Vi Kỳ bật cười, ngẩng đầu nhìn lên. Trang Thiếu Châu cũng vừa lúc quay mặt lại, ánh mắt anh thoáng một tia nóng bỏng ẩn giấu, cái nhìn lặng lẽ giao nhau trong chốc lát.

Trên bàn, mọi người nâng ly nói chuyện rôm rả, không ai chú ý đến tình huống ở đây. Họ đang bàn tán về hòn đảo nào có cảnh đẹp hơn.

Trần Vi Kỳ nhịn cơn ngứa xuống, tỏ vẻ như không có gì xảy ra, nuốt trọn miếng cá. Cô ước lượng vị trí đặt chân của Trang Thiếu Châu, rồi bất ngờ nhấc chân, chiếc giày cao gót thẳng thừng đạp lên đầu gối anh.

Trang Thiếu Châu đang uống champagne một cách nhàn nhã, đột ngột bị sặc mất tự nhiên.

Lê Thịnh Minh chẳng hiểu chuyện gì, đưa khăn giấy qua, lẩm bẩm: "Uống rượu thôi mà cũng sặc được nữa..."

Nét mặt Thiếu Châu khá kỳ lạ, từng cơ bắp trên lưng căng cứng. Bàn chân kia không tha cho anh, chậm rãi nghiền qua nghiền lại như cố tình trêu tức.

Nếu lúc này có ai cúi xuống nhìn, chắc chắn sẽ thấy cảnh tượng đầy ám muội dưới gầm bàn. Đôi chân mảnh mai và thon gọn của cô gái giữ tư thế căng chặt, chiếc giày cao gót màu xanh đính đá lộng lẫy ma sát lên đầu gối người đàn ông mà không hề kiêng nể, trông chẳng khác nào một nữ hoàng kiêu ngạo đang trừng phạt thần dân bướng bỉnh.

Trần Vi Kỳ vừa "trừng phạt," vừa bình thản ăn uống.

Cô muốn để Trang Thiếu Châu hiểu rằng, cô không dễ bị bắt nạt, cũng không phải đối tượng để anh tùy tiện trêu ghẹo. Những hành động đùa cợt thiếu đứng đắn của anh cần phải dừng lại ngay.

Tăng Văn Lan lo lắng hỏi: "Có phải rượu lạnh quá làm cổ họng không thoải mái không? Để dì bảo người giúp việc đổi ly khác nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!