Cô hoàn toàn không biết phía sau mình có người, mà người này giống như một con báo săn lặng lẽ trong đêm.
Cô quay đầu lại một cách cứng nhắc, chạm phải đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của anh.
"..."
So với sự lúng túng của Trần Vi Kỳ, Trang Thiếu Châu lại tỏ ra cực kỳ thư thái. Anh tựa vào tường đá cẩm thạch, hai tay khoanh trước ngực, dang vẻ ung dung, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô từ đầu đến chân.
Trần Vi Kỳ bị anh nhìn chăm chú đến mức mặt nóng bừng. Chỉ cần nghĩ đến những lời nói táo bạo khi nãy bị Trang Thiếu Châu nghe thấy thì cô chỉ muốn tìm một lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Hôn nhau, lên giường... cơ bụng đỉnh... kỹ thuật hôn tuyệt vời... rất bền bỉ... phục vụ cô đến tận mây xanh...
Hình tượng cao quý mà cô dày công xây dựng hoàn toàn sụp đổ rồi.
Cô cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung, tay nắm chặt điện thoại. Rất nhanh sau đó, điện thoại rung lên liên tục.
"Em có nhiều tin nhắn thật đấy." Trang Thiếu Châu nhắc nhở một cách lịch thiệp.
Trần Vi Kỳ cảm thấy cả người nóng rực, cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười: "Tôi đang trò chuyện với bạn thân thôi."
Một phút trước còn nhõng nhẽo như yêu tinh, giờ đã trang nghiêm chẳng khác gì công nương châu Âu. Trang Thiếu Châu nhìn cô, không nhịn được cười: "Tôi biết."
Trịnh Khải Quân từng nói với anh rằng, khi trò chuyện với bạn thân, Trần Vi Kỳ rất táo bạo. Trước đây anh không tin, nghĩ rằng mấy cô gái hai mươi mấy tuổi thì có thể táo bạo được đến đâu. Giờ thì anh tin rồi.
Trần Vi Kỳ thích đàn ông có cơ bụng đẹp, kỹ thuật hôn tốt, và rất bền bỉ.
Quan trọng là phải kiểu "phục vụ cô tận tâm".
Phục vụ cô?
Trang Thiếu Châu cảm thấy hơi đau đầu, bật cười. Cô quả thực vừa có số làm công chúa, lại mắc bệnh công chúa. Lẽ nào cô nghĩ anh sẽ giống như những người đàn ông được các quý bà bao nuôi, ngoan ngoãn chiều chuộng cô? Đúng là mơ mộng.
Tiếng cười đầy vẻ chế giễu của anh khiến Trần Vi Kỳ xấu hổ đến mức không còn chỗ để trốn. Cô quyết định không đôi co nữa, lập tức rời đi!
"Anh Trang, anh muốn dùng phòng tắm đúng không? Vậy tôi đi trước, ra ngoài chơi piano với San Nghi đây... cứ từ từ mà dùng... không phải vội..."
Chưa kịp đi được vài bước, giọng nói lười nhác của Trang Thiếu Châu vang lên, nửa như mệnh lệnh, nửa như không: "Đứng lại."
Sợi dây trong lòng Trần Vi Kỳ căng lên, cô thực sự dừng lại. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại nghe theo lời anh. Chắc là cô bị điên rồi.
Trang Thiếu Châu từ tốn bước sang một bên, quay tay đóng cửa phòng tắm lại, nói với giọng đùa cợt: "Nói cho tôi biết em thấy thoải mái thế nào, tôi sẽ để em đi."
Trần Vi Kỳ: "....."
Người đàn ông trước mặt thực sự rất đáng ghét. Bề ngoài lịch lãm nhưng bên trong lại đầy sự ngạo mạn, sự xấu xa như muốn tràn ra ngoài.
Cô nghiến răng, nhắc nhở bằng giọng lạnh lùng: "Đây là nhà của tôi."
"Chúng ta sắp kết hôn rồi. Nhà của em là nhà của tôi, nhà của tôi cũng là nhà của em."
Trần Vi Kỳ mắng anh là đồ vô lại.
Ánh mắt của Trang Thiếu Châu trầm xuống. Giây tiếp theo, anh dứt khoát tắt đèn, khiến phòng tắm rộng rãi chìm vào một màu tối lờ mờ như ánh sáng bình minh.
Cả người anh hòa vào bóng tối, như một con thú săn mồi đang nằm phục.
Cảm giác mơ hồ khiến trái tim Trần Vi Kỳ bất an. Không gian này vừa thân mật lại vừa nguy hiểm, như thể điều gì đó sắp xảy ra mà cô không thể lường trước được.
Ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài cửa số chiếu vào, tạo thành một cái bóng dãi. Bên ngoài, tiếng piano của Nocturne cung Mi giáng trưởng xen lẫn tiếng mưa rơi khẽ vọng vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!