Trang Thiếu Châu đưa tay nhặt khung ảnh lên, đặt lại trên mặt đàn piano. Tấm ảnh vuông vức dựng đứng trong tầm mắt, anh nhìn người trong ảnh, mà người trong ảnh dường như cũng đang nhìn anh.
Hành động này có hơi kỳ quặc.
Trần Vi Kỳ cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông trước mặt đang thay đổi, như thể có thứ gì đó từ vẻ ngoài cao quý ấy thoát ra. Cô biết Trang Thiếu Châu không phải loại đàn ông nho nhã dễ đối phó, nhưng vẫn đánh giá thấp anh.
Điều này không phải lỗi của cô.
Trong mắt mọi người, Trang Thiếu Châu luôn là hình tượng cậu ấm nhà giàu bất cần đời, sống giữa chốn danh lợi, tiêu tiền như nước để mua tiếng cười. Ai cũng đinh ninh rằng người thừa kế tương lai của nhà họ Trang sẽ là người con cả ít nói, trầm ổn
- Trang Thiếu Diễn. Cho đến khi nhà họ Trang công bố rằng tập đoàn sẽ do người con thứ tiếp quản, sự việc đã khiến dư luận dậy sóng.
Năm đó, Trang Thiếu Châu mới 24 tuổi, như thể trưởng thành chỉ sau một đêm. Cách gọi "cậu Trang", "cậu hai" dần được thay thế bằng "anh Trang", "Giám đốc Trang", "Ông Trang".
Ai có thể ngờ rằng cậu hai không được coi trọng này đã dám đem toàn bộ tài sản của mình để bán khống một công ty công nghệ được phố Wall vinh danh là "Ngựa ô của năm" khi chỉ mới 20 tuổi? Trong ba tháng, một mình anh giành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên của cuộc đời, khiến phố Wall phải ghi nhớ cái tên "Eric Z"
- hoặc có lẽ đó chính là một biểu tượng đại diện cho sự điềm tĩnh, mạnh mẽ và chinh phục.
Eric Z này chưa từng xuất hiện trước công chúng, không ai có thể liên hệ cái tên đó với một thực tập sinh trẻ tuổi, ngồi ở góc tầng hai của bộ phận đầu tư ngân hàng Thịnh Huy ở New York.
Thực tập sinh mới này vừa tốt nghiệp đại học, ngoại hình tuấn tú, lời nói lịch sự, cử chỉ lịch lãm. Rõ ràng chỉ là một nhân viên làm công, nhưng phong thái lại hơn cả ông chủ. Vest chỉnh tề, cao cấp, tan làm luôn là người rời đi đầu tiên, thẳng thắn từ chối làm thêm giờ, từ chối cả cà phê Mỹ. Anh đeo một chiếc Patek Philippe khó đoán giá trị, cuối tuần lại tham gia các bữa tiệc, dạ hội và hoạt động ngoài trời, khiến cấp trên bất lực không tìm được anh.
Bất kể là năm 20, 24, hay bây giờ khi 28 tuổi, Trang Thiếu Châu luôn giỏi che giấu khía cạnh mạnh mẽ và đầy tham vọng của mình. Anh nghĩ, liệu điều sắp làm đây có quá tàn nhẫn với Trần Vi Kỳ hay không. Cô chỉ là một cô gái nhỏ hơn anh 5 tuổi, kiêu hãnh nhưng yếu đuối, cần được nâng niu và trân trọng.
Nhưng anh lại không thoải mái.
Đôi mắt anh tối lại, nhẹ nhàng vén mái tóc xõa rối của Trần Vi Kỳ ra sau tai. Cô đã nóng đến mức đổ mồ hôi, tóc dính bết lại, trông có vẻ không dễ chịu.
"Khó chịu à?" Anh hỏi.
Không chỉ mái tóc khiến Trần Vi Kỳ khó chịu, mà toàn thân cô đều không thoải mái. Lúc này cô ngồi cứng ngắc trên đàn piano, không tìm được điểm tựa nào, trừ khi cô vòng chân lên người anh.
"Nếu tôi nói không thoải mái, anh sẽ thả tôi xuống chứ?"
"Sẽ không. Vì tôi cũng không thoải mái."
Anh ghì sát hơn, khiến bắp đùi cô chạm trực tiếp vào chiếc quần âu của anh.
Trần Vi Kỳ mím môi, toàn bộ cơ chân căng cứng. Chiếc dép mềm bằng lụa xanh của cô đã rơi mất một chiếc, chiếc còn lại thì chỉ chực rơi khỏi mũi chân: "Rốt cuộc anh muốn làm gì..."
"Chưa đầy một buổi chiều đã khiến tôi phải dỗ dành em hai lần. Trần Vi Kỳ, em nghĩ tôi rất ngu, hay trong lòng em nghĩ tôi dễ bị đùa giỡn? Hay là em căn bản không quan tâm, không quan tâm đến việc đắc tội với tôi, không quan tâm đến cảm giác của tôi?" Trang Thiếu Châu ngắt lời cô, không muốn nghe cô nói thêm những lời vô nghĩa, dù giọng cô rất dễ nghe.
"Làm gì có... hai lần?" Cô cảm thấy ngực như bị đè nén, một chuỗi câu hỏi khiến cô không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể bám víu vào một sơ hở nhỏ.
"Ngay từ lúc đầu em đã thất thần, nghĩ về người trong ảnh rồi." Cuối cùng anh cũng tiết lộ bí mật. Thật ra anh đã đoán ra từ lâu, chỉ là không nói ra, như thể đang dung túng cô.
Trần Vi Kỳ cảm thấy da đầu căng thẳng.
Sao anh có thể thông minh đến mức này, gần như đáng sợ. Cô vô thức cựa quậy, làm những phím đàn bên dưới phát ra âm thanh hỗn loạn.
Cô không tìm được lời để biện minh, chỉ có thể cụp mắt, tránh ánh nhìn u tối, dày đặc như mây mù của anh.
Trang Thiếu Châu dùng hai ngón tay giữ lấy cằm cô, không cho cô trốn tránh. Hơi thở nóng bỏng rơi lên mặt cô, anh nói: "Em không cảm thấy mình rất thiếu thành ý sao? Là em nói, tôi không cần nghi ngờ gì về điều này. Em đảm bảo sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với anh ta, em bảo tôi hãy yên tâm. Vậy mà em lại đặt ảnh hai người hôn nhau ngay trong căn phòng này. Đây là cách vợ tương lai khiến tôi yên tâm sao?
Vậy tôi có thể hiểu rằng, lúc nào vợ tương lai của tôi cũng có ý định phản bội tôi hay không?"
"Đám cưới này còn kết nữa không, Trần Vi Kỳ?"
"........."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!