"... Anh đến làm gì vậy?"
Trần Vi Kỳ nhìn ra Hương Cảng rực rỡ và chói chang, có cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh rượu. Cô không thể tin nổi rằng Trang Thiếu Châu thực sự đang ở trước cửa.
"Trước khi đi làm định dẫn em đi ăn sáng." Đầu dây bên kia dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng pha chút chế giễu: "Chỉ là không ngờ ai đó lại ngủ đến tận 10 giờ trong ngày làm việc."
Giọng điệu chế nhạo của anh làm gương mặt Trần Vi Kỳ hơi nóng lên. Cô không muốn để lộ những khía cạnh không phù hợp với hình tượng mình trước mặt người khác, như chuyện ngủ nướng, hay để mặt mộc.
Cô nhanh chóng rời khỏi chiếc giường ấm áp, cố giữ giọng bình tĩnh: "Đi ăn sáng thì được, nhưng mà tôi vừa mới thức dậy."
Cô đi chân trần, như một kẻ trộm trong chính căn nhà của mình, bước chân rất nhẹ, đi đến cửa chính, nhìn qua mắt mèo—
Hơi thở cô như bị nghẹn lại, anh thật sự đang ở đó.
Người đàn ông lười biếng tựa lưng vào tường, một chân hơi gập lại. Đường nét xương hàm sắc sảo kéo dài, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể của anh, cô có thể cảm nhận được rằng anh dường như đã chờ hơi lâu và bắt đầu mất kiên nhẫn.
Trần Vi Kỳ nhướn mày, giọng đầy tinh nghịch: "Tôi phải tắm, còn phải trang điểm nữa. Nếu anh Trang thực sự muốn mời tôi, vậy làm ơn chờ thêm 40 phút nữa."
"?"
Trang Thiếu Châu nghi ngờ rằng mình nghe nhầm. Giọng nói của cô đầy hiển nhiên, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ phía bên kia điện thoại: đầu ngẩng cao, lưng thẳng như một con thiên nga kiêu kỳ.
Rất nhanh, âm thanh nước chảy róc rách vang lên từ ống nghe.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đúng 10 giờ, giọng nói mang theo chút âm u:
"Cô Trần, em chắc chắn muốn tôi đợi thêm 40 phút nữa ư? Tôi đã đứng ngoài cửa nhà em cả tiếng đồng hồ rồi."
"Hả?" Trần Vi Kỳ nhìn vào gương, đôi môi anh đào màu hồng nhạt khẽ mở ra vì kinh ngạc: "Anh đã... đợi một tiếng rồi?"
Cô lắp bắp, nói năng lộn xộn: "Không phải chứ... Trang, Trang Thiếu Châu, anh bị bi. ến thá. i à?"
Có ai bình thường lại đứng đợi trước cửa nhà người khác tận một tiếng đồng hồ như thế chứ?
Cậu hai nhà họ Trang đã bao giờ bị mắng là bi. ến thá. i chưa? Việc đứng chờ bên ngoài nhà một người phụ nữ và bị từ chối thẳng thừng đã vượt qua cả nhận thức của thư ký Bạch.
Thư ký Bạch lặng lẽ lùi lại một bước, nghe thấy sếp của mình tức đến mức bật cười: "Đúng vậy, tôi là bi. ến thá.i. Không bi. ến thá. i thì cũng chẳng làm được chuyện này."
Trang Thiếu Châu khó chịu kéo lỏng cà vạt, rút từ túi áo vest ra một hộp thuốc lá. Vì tay còn lại đang cầm điện thoại, anh chỉ có thể dùng một tay đẩy nắp hộp, lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm lên môi. Một loạt động tác thể hiện sự bực bội nhưng vẫn ung dung phong độ.
Ngay cả thư ký Bạch, một người đàn ông cứng rắn thẳng thắn, cũng không thể không cảm thán: quả thật sếp rất xuất sắc, tất nhiên, cô Trần còn xuất sắc hơn. Anh ta nhạy bén bước lên giúp ông chủ châm thuốc.
Ở đầu dây bên kia, Trần Vi Kỳ chống tay lên mép bồn rửa mặt. Tối qua cô vừa uống rượu, vừa thức khuya, lại vừa buồn lòng. Lúc này, đôi mắt trong gương của cô u ám, không chút sức sống.
Cô nhìn mình trong gương mà cảm thấy chán ghét, vừa bực bội, vừa tủi thân. Cô xả giận qua điện thoại: "Anh nổi cáu cái gì chứ? Cũng đâu phải tôi bắt anh đợi lâu như vậy! Tôi không ăn nữa!"
"Anh tự đi mà ăn!"
Trang Thiếu Châu chỉ hơi gắt giọng một chút, là cô phản ứng như thể bị uất ức vô cùng. Điếu thuốc trên tay anh cháy xì xèo, trong lòng anh như có gì đó cào nhẹ qua, ngứa ngáy. Anh muốn gãi, nhưng đó là nơi trái tim, không với tới được. Anh chỉ có thể trầm lặng hít một hơi thuốc, rồi thở ra một làn khói mờ.
Anh áp điện thoại sát vào tai, những tiếng thở dài uất ức của cô vang lên rõ ràng trong loa, như vây quanh tai anh: "Tôi không nổi cáu với em, cô Trần. Cũng đâu có nói là không đợi."
"Tôi đợi thêm một tiếng nữa, được không?"
Giọng nói của anh dịu dàng, tựa như sóng biển cuộn trào trong màn đêm, dù qua điện thoại nhưng hơi thở của anh dường như đang ngay sát tai cô. Cô chợt nhớ đến việc hôm qua bị anh ôm vào lòng, hơi thở nóng bỏng của anh khiến tai cô mềm nhũn.
Trang Thiếu Châu nghe thấy đầu dây bên kia hơi thở nhẹ lại một chút. Sau một hồi im lặng, cuộc gọi bị cúp máy.
Trần Vi Kỳ vội vàng ngắt điện thoại, không hiểu sao tai cô nóng bừng lên. Cô tiện tay cầm lấy một chai nước cân bằng da, áp lên tai để hạ nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!