Chương 11: Tình cảm vợ chồng

Đầu óc Trần Vi Kỳ rối bời, không hiểu tại sao anh lại thay đổi đột ngột đến vậy. Hơn nữa, cô biểu hiện giống như vẫn còn thích Chu Tễ Trì ở chỗ nào chứ?

"Đừng nói nhảm, ai nói tôi còn thích bạn trai cũ của mình vậy?" Cô lảng tránh ánh mắt của anh một cách không tự nhiên, nhưng vai và cổ vẫn giữ thẳng, như một con thiên nga tao nhã.

"Không thích, vậy tại sao nơi làm việc của em lại dán đầy ảnh của anh ta?"

Rõ ràng anh đang cố tình gây sự.

Trần Vi Kỳ bật cười vì tức giận: "Đây là hoạt động thương mại của tập đoàn, anh Trang. Chẳng phải ngân hàng nhà anh cũng từng mời đại sứ thương hiệu sao? Quảng cáo của Bạch Tụng Khanh treo đầy trong tàu điện ngầm. Vậy tôi cũng có thể nói anh thích cô ấy không?"

Bạch Tụng Khanh là một nữ minh tinh trẻ nổi bật nhất ở Hương Cảng trong vài năm gần đây. Cô ta có cả nhan sắc lẫn diễn xuất, là thần tượng của không ít đại gia. Đầu năm nay, cô ta đã quay một đoạn quảng cáo sáng tạo cho ngân hàng Thịnh Huy, được cho là sau khi quảng cáo này phát sóng, doanh thu thẻ tín dụng của ngân hàng tăng 30%.

"Cô chiêu như em mà cũng từng đi tàu điện ngầm à?"

Trần Vi Kỳ liếc mắt: "Trang Thiếu Châu!" Cô nhận ra rồi, rõ ràng anh đang cố ý.

Trang Thiếu Châu ngừng trêu chọc cô, thay vào đó, giọng anh trầm thấp và dịu dàng: "Đại sứ của Thịnh Huy không phải do tôi chọn, đó là việc của phòng quảng cáo và quan hệ công chúng. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi nữ minh tinh họ Bạch đó là ai. Em không cần để tâm."

Trần Vi Kỳ nhướn mày: "Tôi đâu có nói là tôi để tâm." Vừa nói, cô vừa vén tóc ra sau tai, một động tác rất tự nhiên nhưng khi cô làm lại trông thật kiêu kỳ và xinh đẹp. Đôi tai tinh tế của cô hoàn toàn lộ ra, dái tai nhỏ xinh ánh lên sắc hồng dưới ánh đèn. Kéo xuống nữa là chiếc cổ trắng ngần như sứ, mịn màng không tì vết.

Dường như ngay cả những nơi kín đáo như tai, gáy, xương quai xanh của người đẹp cũng đều hoàn mỹ, thật không công bằng.

Trang Thiếu Châu khẽ nuốt nước bọt, giả vờ đoan chính mà rời ánh mắt đi: "Tôi đã giải thích rất nhiều lần, tôi không phải loại đàn ông thấy phụ nữ đẹp là muốn đụng chạm. Nhưng cô Trần luôn không chịu tin."

Trần Vi Kỳ định nói gì đó, nhưng hình như anh đã đoán trước ý định của cô. Anh mỉm cười nhìn cô: "Đừng đánh trống lảng. Hình như chúng ta đang thảo luận về chuyện của em và bạn trai cũ."

Tim Trần Vi Kỳ bỗng thắt lại, cô muốn rời khỏi chiến trường bất lợi này theo bản năng. Cô đúng là có vấn đề trong đầu mới đi thảo luận chuyện Chu Tễ Trì với Trang Thiếu Châu!

Cảm giác kỳ lạ và xa lạ không ngừng dâng lên trong lòng cô. Dường như có hai lực lượng đang kéo cô từ hai hướng, một bên là người đàn ông sắp cưới, một bên là người yêu cũ mới chia tay không lâu.

Sức kéo này càng lúc càng mạnh khi Trang Thiếu Châu từng bước ép sát. Nhưng tại sao anh cứ phải cố chấp như vậy? Vì lòng kiêu hãnh đàn ông, ham mu. ốn chiếm hữu, hay là...

Trần Vi Kỳ chớp mắt chậm rãi, bàn tay giấu dưới váy đang vô thức bấm vào ghế sofa. Cô có hơi căng thẳng, càng nghĩ càng thấy không ổn. Nhưng cô không kịp suy nghĩ thấu đáo, cô cúi xuống nhặt dây dắt chó, sau đó đứng bật dậy: "Tôi còn công việc, phải đi trước... Đúng rồi, kẹp cà vạt, mai tôi sẽ cho người gửi đến nhà anh."

Dường như Bảo Bảo không muốn đi, cô kéo nhẹ dây một cái. Nhưng chưa kịp bước đi vài bước, giọng nói nhàn nhã của người đàn ông vang lên từ phía sau: "Nếu em chắc chắn không còn thích anh ta nữa, vậy tôi muốn làm gì thì cô Trần cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?"

Bước chân của Trần Vi Kỳ bỗng khựng lại.

Ý anh là gì?

Cô gần như không thể kiểm soát cảm xúc của mình, giọng nói run rẩy không tự chủ: "Trang Thiếu Châu, anh đừng động vào anh ấy... nếu không—"

Trang Thiếu Châu vô cảm, giữ chặt cổ tay cô. Cô không đứng vững trên đôi giày cao gót, rồi lại bị anh kéo bất ngờ, ngã ngồi xuống đùi anh. Đùi anh cứng rắn, mạnh mẽ, cô vẫn cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh qua lớp váy, vừa tràn đầy sức sống vừa đầy nguy hiểm.

Một tay anh vuốt nhẹ sau gáy cô, tay kia giữ eo cô, đôi tay như dây leo vòng qua hai bên, quấn chặt cô lại. Sự chiếm hữu như vậy khiến cô không còn đường thoát.

Trần Vi Kỳ cảm thấy nghẹt thở, hai tay buộc phải chống lên vai anh, lồng ng. ực phập phồng mạnh, khóe mắt thoáng hiện một sắc đỏ kỳ lạ. Cô rõ ràng có hơi run rẩy, nhưng vẫn không chịu yếu thế: "Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ hủy hôn... Trang Thiếu Châu... đừng thách thức tôi..."

Trang Thiếu Châu nhìn cô: "Thách em điều gì?"

"Ném chuột mà sợ vỡ bình."

Trang Thiếu Châu bật cười. Anh không hiểu tại sao cô luôn dùng những từ nghiêm trọng như vậy, vừa thấy xót xa vừa bực bội. Cảm xúc trong anh lúc này thật phức tạp. Bất chợt, bàn tay anh siết chặt hơn, kéo cô vào lòng.

Lưng cô gầy gò, qua lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được xươ. ng bư. ớm trên lưng. Trang Thiếu Châu chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp cô, là ở một bữa tiệc do nhà họ Lục tổ chức cách đây năm năm. Lúc đó cô vừa tròn 18 tuổi, vóc dáng mảnh mai, nhưng là sự mảnh mai khỏe khoắn. Cả người cô toát lên vẻ kiêu ngạo và sắc sảo, khoác trên mình chiếc váy xanh đậm lấp lánh.

Ấn tượng đầu tiên của anh khi ấy là: Nàng tiên cá từ đâu đến đây mà kiêu kỳ đến vậy?

Khi ấy anh không biết cô là ai, cũng chẳng có ý định tìm hiểu. Về sau, khi cô dần dần trở nên nổi tiếng, nhiều sự kiện anh tham dự đều có sự hiện diện của cô. Anh không có cách nào quên được cô Trần, người con gái được báo chí Hương Cảng ca tụng là một trong "Song mỹ Hương Đảo". Nhưng khi ấy, giữa họ chẳng có mấy cảm xúc đặc biệt, anh chỉ đơn giản là nhớ đến cô mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!