Chương 10: Bảo Bảo

"Anh Trang, đây là những món trang sức mà bà Lê đã đặt, mời anh xem qua."

Trong phòng VIP yên tĩnh, quản lý cửa hàng flagship của khu cảng Nhuy Bạc đang giới thiệu những món trang sức vừa nhập về.

Dưới ánh đèn trong trẻo, những món trang sức trên khay lót nhung đen tỏa sáng lấp lánh. Có ghim cài áo, cài đầu và một chiếc vương miện lông vũ, tất cả đều thuộc bộ sưu tập xuân hè cao cấp năm nay của Nhuy Bạc. Bộ sưu tập lấy cảm hứng từ những chú chim ruồi và sơn tước, kết hợp với đá quý, kim cương cùng lông chim thật, tạo nên vẻ sống động và đầy ấn tượng.

Bà Lê Nhã Nhu mạnh tay ủng hộ sự nghiệp của con dâu tương lai bằng cách đặt hàng trang sức trị giá hai mươi triệu, đặc biệt chọn những thiết kế hiếm người hỏi tới.

Đây là lần đầu tiên quản lý cửa hàng được nhìn thấy chiếc vương miện trong bộ sưu tập "Giấc Mộng Sơn Linh", đến mức khi giới thiệu cũng phải nín thở vì xúc động. Chỉ tiếc rằng hình như người đàn ông ngồi trên sofa không mấy hứng thú. Tách trà bên cạnh đã nguội, anh chỉ nhấc lên nhấp một ngụm với vẻ lạnh nhạt.

Bộ vest màu nâu nhạt chất liệu vải cotton khiến anh trông thanh lịch và thoải mái, nhưng khí chất mạnh mẽ của anh lại khiến người khác không khỏi căng thẳng..............

Một giờ trước.

Trang Thiếu Châu đang chủ trì cuộc họp tài chính tháng này tại trụ sở chính của Thịnh Huy. Khi cuộc họp kết thúc, thư ký Bạch vội vàng đưa điện thoại cho anh. Vì nghĩ là có chuyện quan trọng, nên anh mới nhấc máy, nhưng hóa ra lại là bà Lê Nhã Nhu nhờ anh đi lấy trang sức.

Mấy ngày nay anh bận tối mắt tối mũi, làm sao anh thời gian đi chạy vặt nên anh nói: "Để trợ lý đi lấy ấy ạ. Sao phải bắt con làm việc này?"

Trong điện thoại vang lên tiếng mắng mỏ: "Mẹ nhờ con đi lấy đồ thôi đó? Chẳng lẽ con không biết vợ con làm việc ở đó à?"

"..."

Từ "vợ" khiến Trang Thiếu Châu có hơi ngượng ngùng. Anh bước nhanh vào thang máy, hạ giọng: "Cô ấy đâu có làm việc ở cửa hàng. Bà Lê, mẹ nói chuyện cẩn thận một chút."

Bà Lê Nhã Nhu cười nhạt. Lớn tướng hết cả rồi mà vẫn không dám bộc lộ. Bà ấy lười biếng nằm trên giường spa, gợi ý: "Chủ động một chút đi. Mang bó hoa đến đón cô bé tan làm, dẫn cô bé đi ăn, đi xem phim, rồi tìm một club có không khí lãng mạn—"

"Dẫn cô ấy đi uống rượu? Rồi chờ cô ấy say để đưa vào khách sạn? Có đúng không?" Khuôn mặt Trang Thiếu Châu tối sầm lại, không nhận ra thư ký Bạch bên cạnh đang lén nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

"Con nghĩ gì vậy đấy à? Tên khốn này! Mẹ đang dạy con sự lãng mạn, không phải là sự bỉ ổi!"

"..."

Bà Lê Nhã Nhu là người phụ nữ mạnh mẽ. Chồng cũ của bà ấy, đồng thời là ba của Trang Thiếu Châu, cũng là người có tính cách mạnh. Đứa con họ sinh ra tự nhiên thừa hưởng sự cứng cỏi. Có lẽ hai cái mạnh gặp nhau lại hòa hợp, bởi mỗi lần gia đình nhà họ Trang tụ họp, dù toàn người mạnh mẽ nhưng không khí vẫn hài hòa và vui vẻ.

"Mẹ bảo con đi thì cứ đi. Bớt lắm lời lại."

Trang Thiếu Châu đành bớt chút thời gian đi lấy trang sức cho bà Lê Nhã Nhu. Việc này không khiến anh khó chịu, nhưng điều làm anh mất hứng lại không phải chuyện đó.

"Anh Trang, anh thấy những món trang sức này có hài lòng không ạ? Nếu không hài lòng, chúng tôi có thể bàn bạc thêm để điều chỉnh."

Sau khi giới thiệu xong, quản lý cửa hàng còn đưa ra giấy chứng nhận từ phòng thí nghiệm đá quý Gubelin của Thụy Sĩ. Tuy nhiên, người đàn ông vẫn im lặng. Quản lý đành dò hỏi một câu.

Trong quy trình bán trang sức cao cấp, dịch vụ là một phần rất quan trọng. Nếu khách hàng không hài lòng, trang sức có thể được trả lại cho nhà thiết kế và thợ thủ công để điều chỉnh.

"Cứ vậy đi."

Anh nói ra ba từ ngắn gọn bằng chất giọng trầm lạnh, không lộ cảm xúc nhưng lại mang chút gì đó băng giá.

Cuối cùng quản lý cũng nghe thấy người đàn ông lên tiếng, như trút được gánh nặng. Đây là câu nói duy nhất từ lúc người đàn ông này bước vào cửa hàng. Quản lý không biết mình đã làm sai ở đâu, nhưng từ khi vào cửa, anh đã không mấy vui vẻ.

"Được rồi, anh Trang, chúng tôi sẽ gói lại cho anh ngay."

Quản lý cửa hàng nở nụ cười thân thiện, dùng khăn nhung chuyên dụng lau đi những hạt bụi không tồn tại trên trang sức, rồi cẩn thận đặt từng món vào những hộp nhung sang trọng.

Trang Thiếu Châu giữ khuôn mặt vô cảm, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay với bộ chuyển động tourbillon đang xoay không ngừng. Ánh mắt anh vẫn cụp xuống, không nhấc lên dù chỉ một chút, cho đến khi điện thoại trong túi rung lên. Anh miễn cưỡng nghe máy.

Lại là cuộc gọi từ bà Lê Nhã Nhu.

Vừa kết nối, bà ấy đã gấp gáp hỏi: "Gặp Vi Vi rồi chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!