Chương 1: Tín hiệu bão số ba

Kể từ khi Đài thiên văn Hương Cảng phát tín hiệu bão số ba, nhiệt độ không ngừng giảm, bầu trời u ám, những đám mây đen dày đặc bao trùm cả bầu trời của thành phố. Trong thời tiết tồi tệ này, dường như không có sự khác biệt lớn giữa ban ngày và ban đêm.

Những hạt mưa nhỏ như pha lê rơi xuống che kín cửa kính. Khi không bật đèn, căn phòng tối đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trên bàn trà bừa bộn chất đầy chai rượu, trang sức và một vài món điểm tâm ăn dở. Chiếc laptop gần như sắp tắt, màn hình bảo vệ là một bức ảnh của một cặp đôi.

Trên thảm, một tạp chí giải trí trông rẻ tiền bị vứt xuống. Trang bìa cũng là một bức ảnh của một cặp đôi, nhưng bức ảnh đã bị chỉnh sửa với hiệu ứng rách nát ác ý, kèm theo dòng tiêu đề lớn màu vàng chói mắt thu hút sự chú ý:

[Truyện cổ tích tan vỡ! Chuyện tình cảm của Vi Kỳ đổ vỡ sau chỉ một năm! Hai lần đạt ảnh đế cũng không bước nổi vào hào môn trăm tỷ!]

Người phụ nữ nằm trên ghế sofa đã ngủ quên. Cô trở mình, chiếc chăn cashmere đắp trên bụng trượt xuống, cùng với một chai whiskey. Rượu đổ hết lên cuốn tạp chí.

Bên ngoài, mưa ngày càng dữ dội hơn, như những con sóng giận dữ cuốn trào. Khi chiếc laptop chuẩn bị bước vào chế độ ngủ, thì có một email được gửi đến, làm màn hình mờ mờ bỗng sáng lên.

[Cora: Kính gửi cô Trần, tôi là Cora, trợ lý của anh Trang. Anh Trang nhờ tôi hỏi cô có rảnh từ 6 giờ đến 8 giờ tối cuối tuần này không? Nếu cô rảnh, bữa tối sẽ được sắp xếp tại nhà hàng Monblue trên đường Jordan. Nếu cô có món nào không ăn được, xin cứ thông báo, tôi sẽ chờ phản hồi từ cô.]

Khi Trần Vi Kỳ tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ 3 giờ sáng. Một tia sét chói lòa xé toạc bầu trời, chiếu sáng toàn bộ sự hỗn độn trong căn phòng. Mùi rượu nồng nặc hòa quyện với không khí ẩm thấp.

Chú chó Greyhound màu xám nhỏ của cô, đang vẫy đuôi, lo lắng chạy quanh cô. Có lẽ vì cô nằm im quá lâu, nên nó sợ cô đã chết.

Đầu Trần Vi Kỳ đau như búa bổ, cố gắng bò dậy từ sofa. Không ngờ mình lại ngủ quên ở phòng khách nữa rồi. Dạo gần đây, cứ uống rượu xong là cô ngủ bừa bãi. Cô kéo Greyhound vào lòng ôm, tiện tay bật sáng chiếc laptop. Nhận diện khuôn mặt xong, máy tự động mở khóa.

"Yên nào, Bảo Bảo..."

Giọng cô khàn khàn vì đã khóc trước khi ngủ, nhẹ nhàng dỗ dành chú chó con đang li. ếm mặt cô liên tục.

Chỉ mới ngủ từ lúc chiều đến rạng sáng mà WhatsApp của cô đã đầy tin nhắn chưa đọc.

Bella: [Giám đốc Trần, kế hoạch hoạt động mới nhất đã được gửi vào email cá nhân của cô, xin kiểm tra.]

Linda: [Cô ba, cô có ở căn hộ không? Có cần tôi mang bữa tối qua không?]

Anh cả: [Ba cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Vài ngày nữa rảnh thì về nhà ăn cơm, mẹ nhớ em lắm.]

Anh cả: [Tanya, nghe máy đi. Anh lo cho em.]

Mommy: [Con ngoan, hay là dọn qua ở với mommy nhé? Căn hộ của con bé xíu, đến giày của con cũng không đủ chỗ chưa, mommy thương con lắm.]

Dì Tĩnh: [Vi Vi, dì làm một ít bánh Madeleine vị cam mà con thích, dì mang qua cho con nhé? Dù bận đến đâu cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ.]

Anh hai: [Chia tay thôi mà người đẹp, có gì ghê gớm đâu. Tuần sau anh dẫn em đi Las Vegas chơi lớn. Suỵt, đừng nói cho Trần Bắc Đàn biết nhé!]

Trần Vi Kỳ mím môi, không muốn trả lời những tin nhắn này.

Cô không muốn nhận được quá nhiều sự quan tâm và chú ý vì chuyện chia tay. Cô không thích để lộ sự yếu đuối của mình, dù với những người thân thiết nhất.

Mia: [Trần Vi Kỳ, cô cắt tóc rồi à? Định làm trò gì vậy? Đừng tưởng giả vờ đáng thương là tôi sẽ nhường vị trí danh viện số một Hương Cảng cho cô! /Tức giận/]

Cuối cùng cũng có một tin nhắn bình thường. Trần Vi Kỳ nhếch môi, ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt lên gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của cô. Mái tóc ngắn ngang cằm được vén sau tai. Cô gửi lại một loạt biểu cảm linh tinh vô nghĩa, chẳng màng giờ đang là ba giờ sáng, đối phương có thể bị cô làm phiền mà bừng tỉnh, rồi nổi giận.

Càng nổi giận càng tốt, cô thầm nghĩ một cách đầy ác ý.

Thoát khỏi WhatsApp, cô mở hộp thư, thần kinh bất ổn giữa đêm khuya đi kiểm tra kế hoạch sự kiện mà trợ lý gửi.

Đầu tháng sau, thương hiệu trang sức cao cấp Reberi sẽ tổ chức một buổi tiệc kỷ niệm một trăm năm hoành tráng tại Thượng Hải, mời các nhân vật nổi tiếng và ngôi sao từ nhiều lĩnh vực tham dự.

Reberi là thương hiệu trang sức cao cấp đến từ Ý. Bảy năm trước, khi Reberi lâm vào cảnh suy thoái, tập đoàn xa xỉ phẩm CDR của nhà họ Trần đã mạnh tay thâu tóm thương hiệu này, đổi tên tiếng Trung thành "Nhuy Bạc" và tiến hành cải cách triệt để, giúp Reberi quay trở lại hàng ngũ những thương hiệu trang sức cao cấp hàng đầu.

Hiện nay, Reberi Group nằm dưới sự quản lý của Trần Vi Kỳ, và sự kiện kỷ niệm một trăm năm lần này cũng do cô trực tiếp lên kế hoạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!