Trang Thiếu Châu chưa từng nghĩ thời gian trôi nhanh đến vậy, đến nỗi anh cũng sắp đón sinh nhật tuổi 30.
"Tam thập nhi lập" – từ trước, anh luôn cảm thấy con số này còn cách mình rất xa.
Nhắm mắt lại, anh vẫn nhớ rõ bản thân khi 23 tuổi – trẻ trung, kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng. Đêm đó, anh ngồi suốt trên sân thượng tầng cao nhất của căn hộ Skyline, nhìn xuống ánh đèn lấp lánh của Manhattan. Trước khi mặt trời mọc, anh đã hạ quyết tâm sẽ về nhà thẳng thắn với gia đình rằng anh muốn thay thế anh trai, trở thành người chèo lái tương lai của Tập đoàn Thịnh Huy.
Khi ấy, anh tràn đầy khí thế, trở về nước với cảm giác bi tráng như người sắp bước lên con đường đầy gai góc, đối đầu với cả thế giới. Trong lòng anh đã chuẩn bị mọi phương án, thậm chí còn sẵn sàng chịu một trận đòn từ Trang Kỳ Đình. Thế nhưng, không có chuyện gì xảy ra.
Anh trai anh thậm chí còn mời anh ăn cơm, như thể trút bỏ được một củ khoai nóng bỏng tay, cảm ơn anh vì cuối cùng cũng chịu đứng ra gánh vác trách nhiệm này. Không ai biết lúc đó trong lòng anh nghĩ gì, chỉ cảm thấy hành trình tự đấu tranh trong tâm trí mình thật nực cười.
Những gì anh muốn đạt được, thường rất dễ dàng. Chỉ có Trần Vi Kỳ là bài toán khó duy nhất trong cuộc đời anh. Anh giải mã nó suốt một thời gian dài. Khi nghĩ rằng bản thân không thể nào có được đáp án, thì bỗng nhiên bài toán lại tự đưa ra câu trả lời.
Không ai may mắn hơn anh. Báo chí Hong Kong từng dùng từ "đứa con cưng của số phận" để miêu tả anh – điều này chẳng phải rất chân thực sao?
Ở tuổi trẻ như vậy, anh đã có trong tay tất cả: tài sản, quyền lực, địa vị, sức khỏe, sự ủng hộ từ cha mẹ và anh em. Và trước tuổi 30, anh còn nhận được tình yêu của Trần Vi Kỳ – một tình yêu duy nhất, không gì có thể thay thế. Đó là một điều kỳ diệu đến khó tin.
Không có bất kỳ quy luật hay định lý nào trong thế giới loài người có thể lý giải điều này.
Khi Trần Vi Kỳ hỏi anh muốn quà sinh nhật gì, anh không nghĩ ra được. Anh không mong muốn điều gì thêm, cuộc đời anh đã viên mãn đến mức phi thực. Nếu buộc phải ước, anh sẽ âm thầm khấn trong lòng: "Cứ thế này thôi."
Mọi thứ, chỉ cần thế này.
Vừa đủ.................
Dù không mấy bận tâm về quà sinh nhật của mình, nhưng Trang Thiếu Châu lại dồn khá nhiều tâm sức để chuẩn bị món quà cho Trần Vi Kỳ. Cô thì chỉ nghĩ câu anh nói tặng quà cho cô chẳng qua là lời đùa khi ở trên giường, không để tâm lắm.
Cả hai đều lén lút chuẩn bị quà cho đối phương, không ai nói cho ai biết, nhưng lại đồng loạt tìm đến chú Huy để bàn bạc. Điều này khiến chú Huy phải lo liệu cả hai bên, vừa giấu giếm Trần Vi Kỳ giúp Trang Thiếu Châu, vừa giữ bí mật cho cô với anh. Trách nhiệm nặng nề nhưng trong lòng lại vừa ngọt ngào vừa khổ sở.
"Chú Huy, kế hoạch của tôi nhất định không được để lộ cho Trang Thiếu Châu biết. Đến trưa hôm đó, tôi sẽ đưa anh ấy ra ngoài ăn cơm. Lúc đó chú gọi công nhân vào làm, cố gắng hoàn thành trước 5 giờ chiều. Tôi sẽ kéo dài thời gian đến 5 giờ rưỡi." Trần Vi Kỳ nghiêm túc dặn dò, gương mặt vô cùng quyết tâm.
Chú Huy gật đầu, làm động tác khóa miệng: "Mợ yên tâm, tuyệt đối không để lộ, chắc chắn làm tốt."
Trang Thiếu Châu cũng căn dặn: "Chú Huy, nhớ rào kín khu vườn sau, đừng để Vi Vi đi qua. Đợi cô ấy đi làm rồi hãy cho người vào thi công. Nhớ chưa?"
Chú Huy gật đầu, đáp lại lời dặn dò một cách nhanh nhẹn: "Cậu cứ yên tâm, toàn bộ đều làm khi mợ không biết!"
Trang Thiếu Châu hài lòng nhếch môi cười, bỗng nhiên liếc nhìn chú Huy đầy ẩn ý, giọng trầm xuống: "Nhớ giữ kín miệng đấy."
Chú Huy lại lưu loát làm động tác khóa miệng: "Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không nói!"
Tiễn hai vị "tổ tông" đi xong, chú Huy cuối cùng cũng được thở phào một chút. Nhưng chưa nghỉ ngơi được mười phút, ông ấy đã phải lao vào chuẩn bị bận rộn.
Đêm trước sinh nhật của Trang Thiếu Châu, hiếm khi thấy Trần Vi Kỳ mặc chiếc váy ngủ mà anh từng tặng cô. Cô vốn chê thẩm mỹ của anh quá phóng túng, quá khêu gợi, nên phần lớn những món đồ như váy ngủ, đồ ngủ hay tất dây do anh tặng đều bị cô giấu kỹ trong tủ, không cho cơ hội xuất hiện.
Trang Thiếu Châu vừa tắm xong, bước ra liền nhìn thấy Trần Vi Kỳ ăn mặc gợi cảm, mát mẻ, đang nằm úp sấp trên giường đọc tạp chí thời trang. Những đường cong đầy đặn của cô táo bạo lộ ra trong không khí, lớp ren xanh mỏng manh chỉ đủ che đi phần nào sự quyến rũ của cô. Hai chân cô vắt chéo, thỉnh thoảng khẽ lắc lư, ánh đèn mờ ảo phủ lên làn da trắng mịn, khiến anh không thể rời mắt.
Chỉ cần liếc mắt thôi, Trang Thiếu Châu đã nhận ra ngay chiếc áo lót đó là do anh đích thân chọn mua. Anh không ngờ cô lại mặc nó, vì trước giờ cứ nghĩ cô đã vứt đi từ lâu.
Đôi mắt anh tối lại, ánh nhìn trở nên sâu thẳm. Hơi nóng từ nước tắm vẫn còn đọng lại trên cơ thể cường tráng, anh bước đi nhẹ nhàng, tiến lại gần giường. Cúi xuống, anh vỗ nhẹ lên vòng eo quyến rũ của cô.
"Ăn mặc thế này chẳng phải là để anh phạt sao?"
Trần Vi Kỳ giật mình kêu lên, gấp tạp chí lại, quay đầu lườm anh: "Đồ tay hư!"
Trang Thiếu Châu nhướng mày, không nói lời nào, chỉ tháo chiếc thắt lưng buộc trên áo choàng tắm. Thân hình săn chắc, hoàn hảo của anh hiện ra, đầy sức hút, khiến Trần Vi Kỳ không thể dời mắt. Còn chưa kịp phản ứng, anh đã áp người xuống, như một bức tường thành kiên cố, bao trùm lấy cô.
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô từ hai bên, bàn tay lướt xuống, hơi siết lấy phần mềm mại trước ngực.
"Đây là quà tặng anh à?" Ngón tay anh nghịch một bên dây áo, giọng nói đầy ám muội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!