Chương 44: Đêm thứ ba tại New York

"Anh dám đánh vào... của em..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vi Kỳ đầy vẻ ngỡ ngàng. Việc Trang Thiếu Châu dám đánh vào mông cô đã vượt xa mọi giới hạn mà cô có thể tưởng tượng, đến mức cô còn không dám nói ra cái từ khiến mình xấu hổ kia.

Cảm giác nóng rực từ bàn tay anh vẫn còn lưu lại trên phần nhạy cảm ấy, như một ngọn lửa nhỏ vừa rơi xuống, nhanh chóng lan rộng và bùng cháy. Nhiệt độ đó khiến Trần Vi Kỳ bừng tỉnh. Cô đột ngột đưa tay nắm lấy cà vạt của Trang Thiếu Châu.

Đôi bàn tay trông mềm mại, không xương, được dưỡng bởi tinh dầu hạnh nhân ngọt ngào, luôn ánh lên vẻ trong suốt như ngọc, hóa ra lại mang một sức mạnh đầy hoang dã.

Đôi tay ấy từng chơi đàn piano, từng nắm giữ phần sâu thẳm của anh, và giờ đang kéo mạnh cà vạt của anh.

Trang Thiếu Châu bị cô kéo đến mức phải cúi thấp đầu, như một con thú săn mồi bị buộc phải khuất phục trước cô.

"Trang Thiếu Châu, anh đừng quá đáng!" Trần Vi Kỳ tức giận quát lên, từng chữ như một lời cảnh cáo. Cả người cô toát ra vẻ cứng rắn, nhưng đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy vẫn phảng phất nét thẹn thùng.

Trang Thiếu Châu cúi đầu thấp hơn, ánh mắt đối diện ánh mắt cô. Giọng anh dịu dàng: "Tanya, anh chỉ đang bày tỏ sự không hài lòng của mình."

Trần Vi Kỳ cười nhạt, lạnh lùng không buồn nhìn đôi mắt sâu thẳm như sương mù của anh: "Anh có gì mà không hài lòng?"

Đêm nào cô cũng chiều anh, vậy mà anh còn không hài lòng. Trần Vi Kỳ nghĩ có lẽ cô đã quá tốt với Trang Thiếu Châu, khiến anh càng ngày càng dám bày trò bắt nạt cô. Trên giường để anh làm gì thì làm đã đủ lắm rồi, dù anh mạnh mẽ hơn thì cô vẫn thấy thoải mái.

Khi Trang Thiếu Châu định ôm cô, tay anh bị cô gạt ra. Anh chỉ có thể thu tay về, bình tĩnh nói: "Nhất định em đã nhận bó hoa của thằng nhóc ngoại quốc kia rồi mới lén vứt đi, đúng không? Em giữ thể diện cho nó đúng không? Còn hoa anh tặng, em lại ném đi ngay trước mặt bao nhiêu người."

Cổ họng Trang Thiếu Châu khẽ động, giọng anh trầm xuống, nghe đầy bất mãn: "Chẳng lẽ thể diện của anh lại không đáng để em bận tâm một chút nào?"

Gương mặt anh không chút biểu cảm, nhưng cơ thể thì căng cứng, khiến giọng nói của anh càng thêm khô khốc. Người đàn ông cao cao tại thượng này, trước giờ không bao giờ cúi đầu trước ai, giờ lại cúi đầu trước cô, hỏi rằng liệu anh có đáng để cô bận tâm. Câu hỏi ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim cô, còn sâu sắc hơn bất kỳ lời tình cảm nào như "Anh yêu em" hay "Anh thích em."

Nhịp tim của cô bỗng trở nên hỗn loạn.

Cô vô cùng thích nhìn Trang Thiếu Châu cúi đầu trước mình, nên mới dung túng cho anh mỗi lần anh dùng môi và lưỡi mà bắt nạt những nơi mềm yếu nhất trên cơ thể cô.

Ngọn lửa giận của Trần Vi Kỳ đã vơi đi quá nửa. Lực tay kéo cà vạt anh cũng nhẹ hơn, hàng mi cô khẽ động, giọng nói có chút lúng túng: "... Em đâu có ném hoa của anh. Nói như thể em đối xử rất tệ với anh. Em..."

Cô chớp mắt, mơ hồ nhớ lại nhưng không rõ ràng. Gần đây việc chuẩn bị cho hôn lễ quá bận rộn và rắc rối, cô nói: "Không đúng... Anh chưa từng tặng hoa cho em thì phải? Chính xác mà nói, anh chỉ tặng nhẫn, sính lễ thì không tính."

Cô cúi nhìn chiếc nhẫn kim cương xanh trên ngón áp út của mình. Sáu mươi triệu đô la Mỹ, món quà này đã phá vỡ mọi kỷ lục của giới thượng lưu Hong Kong.

Đấy, đến hoa anh tặng cô, cô cũng chẳng nhớ nổi. Bó hồng xanh đáng thương ấy đã héo khô trong góc một căn phòng nào đó từ lâu. Chỉ những thứ quý giá đến mức làm cả thế giới phải chấn động mới xứng đáng để cô ghi nhớ.

Một bó hoa, hoàn toàn không có cơ hội để được lưu lại trong ký ức của cô.

Trang Thiếu Châu không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì, có chút chua xót, có chút cay đắng, có chút ẩm ướt, hoặc có thể là gì khác. Anh cười nhạt, nhẹ nhàng gỡ tay Trần Vi Kỳ ra: "Không sao đâu, Tanya, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Trần Vi Kỳ không phải là kiểu phụ nữ thích dây dưa. Nếu đối phương có vẻ không còn hứng thú, cô cũng sẽ không cố gặng hỏi cho ra lẽ. Cô nhìn Trang Thiếu Châu chỉnh lại chiếc cà vạt bị cô làm nhăn, sau đó anh còn cẩn thận thắt lại một nút Windsor mới. Đôi tay anh dài, các khớp ngón rõ ràng, trông đầy cứng cáp.

Bầu không khí trong căn phòng sang trọng này trở nên tĩnh lặng.

Căn phòng lớn này tương đương với một căn suite cao cấp tại các khách sạn hạng sang ở Hồng Kông. Nội thất mang phong cách Baroque với tông màu vàng và đỏ chủ đạo. Trên tường treo một bức tranh sơn dầu theo phong cách cổ điển, vẽ một cô gái mặc váy hồng đang múa ballet. Tủ rượu pha lê khắc hoa bên cạnh chứa đầy rượu vang, champagne và whisky. Trên bàn trà là một ấm trà hoa hồng đang tỏa hương thơm nhẹ nhàng.

Cửa sổ kính lớn của căn phòng nhìn thẳng xuống hội trường đấu giá, có thể bao quát toàn cảnh những vị khách ngồi bên dưới. Trên màn hình độ phân giải cao, các món đấu giá và mức giá hiện tại được hiển thị rõ ràng. Nhờ lớp kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Trần Vi Kỳ nhấc tách trà lên, đi tới bên cửa sổ, cúi nhìn xuống hiện trường đấu giá.

Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu. Món đấu giá đầu tiên đã rất thu hút: một chiếc vòng cổ hoàng gia từ gia tộc Bourbon

-Parma của Pháp, gắn kim cương vàng và ngọc trai. Sau khi Đế quốc Pháp thứ hai sụp đổ vào năm 1887, chính phủ mới từng tổ chức một cuộc đấu giá lớn để bán trang sức hoàng gia. Nhiều món trang sức quý hiếm đã rơi vào tay các nhà sưu tầm trên khắp thế giới. Chiếc vòng cổ này lần cuối xuất hiện trước công chúng là vào năm 1887, khi nó được gia tộc Castel mua lại.

Trần Vi Kỳ nhấp một ngụm trà, chăm chú nhìn chi tiết chiếc vòng cổ được phóng lớn trên màn hình. Trang sức cổ điển quả thực có sức hút đặc biệt. Thiết kế của chiếc vòng này, dù đặt trong bối cảnh hiện đại, vẫn giữ được nét thanh lịch và cao quý vượt thời gian.

Giọng nói rõ ràng, nhanh nhẹn của người đấu giá vang lên qua loa: "Thưa quý ông và quý bà, món đấu giá số 1 tối nay là một chiếc vòng cổ hoàng gia từ thời Louis XIV của Pháp, được chế tác từ kim cương vàng và ngọc trai. Chiếc vòng đang được trưng bày ở phía bên trái của tôi..." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!