Chương 20: Kẻ phục tùng dưới váy

Đồng tử của Trần Vi Kỳ khẽ giãn ra, người đàn ông không nói một lời, cúi xuống trước chân cô, giống như một con thú dữ tạm thời cúi đầu, giống như một thần tử đầy dã tâm.

Trần Vi Kỳ không hiểu nhiều về Trang

Thiếu Châu, nhưng cô biết rõ một điều: anh là người kiêu hãnh ngang với cô. Cô khó mà tưởng tượng bản thân sẽ làm những việc như thế này vì một người đàn ông.

Cả hai đều có thể thoải mái khi hôn nhau, nhưng dường như việc này chỉ mình cô nhận được sự hưởng thụ đơn phương.

Trang Thiếu Châu cảm thấy toàn thân căng cứng, hơi thở trở nên nặng nề. Anh kinh ngạc vì bản thân có thể nói ra những lời như vậy, kinh ngạc vì bản thân lại sẵn lòng làm điều này.

Thực ra, khi anh từ từ quỳ xuống trước Trần Vi Kỳ, anh đã bắt đầu kinh ngạc với hành động của mình. Điều khiến anh sốc nhất không phải là cúi đầu, cũng không phải là sẵn lòng làm việc này, mà là vì anh lại cảm thấy hứng thú với điều đó.

Trông anh có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế, mọi dây thần kinh trong anh đều đang căng tràn và sôi sục.

Anh chỉ muốn cho Trần Vi Kỳ một chút ngọt ngào, nhưng bây giờ đã trở thành việc dùng công để tư lợi.

Trang Thiếu Châu không chờ Trần Vi

Kỳ đồng ý hay không. Cô đỏ mặt, không nói lời nào, dáng vẻ vừa kiêu hãnh vừa mềm mại thực sự khiến người ta không thể kiềm chế. Miệng cô cứng rắn như thế, nhưng rõ ràng lại hợp với những nụ hôn và sự cao trào hơn. Anh không quan tâm trước đây cô từng được nhận từ ai, nhưng từ nay về sau, cô chỉ có thể nhận từ anh.

Những ngón tay với khớp xương rõ ràng vuốt nhẹ từ bắp chân lên trên, chậm rãi vén lớp váy ren đen tinh tế được thêu đầy kim tuyến. Trần Vi Kỳ mở to mắt, nhìn gương mặt anh tuấn mê hoặc của Trang Thiếu Châu bị bóng tối dưới chân váy bao phủ, và dần dần biến mất. Vạt váy che kín đầu anh, mép váy rơi trên tấm lưng rộng lớn của anh.

Hơi thở nóng rực lập tức lấp đầy không gian kín.

Trần Vi Kỳ ngước lên trần nhà, tim đập nhanh dồn dập, hai chân đặt trên đôi vai mạnh mẽ của anh, như đang đứng trên một bộ bàn đạp vững chắc.

Bộ lễ phục cao cấp tinh xảo và lộng lẫy được xếp tầng lớp mặc trên người đã nóng nực, nay lại thêm hơi thở nóng bỏng không ngừng phả vào. Cô cảm thấy có gì đó đang dần tan chảy.

Trần Vi Kỳ không biết Trang Thiếu

Châu nhìn thấy gì, điều này khiến cô vô cùng căng thằng.

Thực ra, Trang Thiếu Châu chẳng nhìn thấy gì cả, tầm nhìn ở đây rất kém, nhưng khứu giác và thính giác lại trở nên nhạy bén hơn. Anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, khác với hương hoa cao quý trên người Trần Vi Kỳ, mùi hương này quyến rũ đến mức có phần diễm tục, ngửi vào phổi là cảm thấy nóng bừng, như thể có chất gây ảo giác, hoặc như được thêm vào một chút hoa anh túc.

Rất thơm... Anh tiến lại gần, chóp mũi tìm thấy nguồn phát ra mùi hương này.

Trần Vi Kỳ đột nhiên cảm thấy có thứ

gì đó chạm vào cô, hơi thở nặng nề gần như phả trực tiếp lên. Một chút ửng đỏ nhỏ nhắn bị luồng hơi lạ làm phiền, co rúm lại đầy ủy khuất, khiến cô cũng run lên, bỗng nhiên bật ra một tiếng: "Trang Thiếu Châu!"

Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng vỗ hai cái, ra hiệu cô hãy bình tĩnh, chóp mũi lại tìm kiếm, sau đó cách một lớp giấy gói không rõ màu sắc, anh chỉ biết nó mỏng manh và nhẹ nhàng, anh há miệng thử một miếng món tráng miệng của tối nay.

Trần Vi Kỳ che miệng.

Hình như anh đã dùng răng cắn lấy lớp giấy gói, bóc ra một cách vô cùng khéo léo. Trước khi được thưởng thức món tráng miệng này đã rịn ra những giọt sương lấp lánh, giống như một viên thạch anh đào mới lấy ra từ tủ lạnh, rất mỏng manh và cũng rất mềm. Anh dùng đôi môi ngậm lấy, lưỡi thử chạm vào, viên thạch đang dần tan thành nước.

Một tiếng cười trầm thấp, âm thanh ngột ngạt vọng ra từ lớp ren và voan mỏng xếp chồng lên nhau. Trần Vi Kỳ không biết anh đang cười gì, tiếng cười ấy nghe đầy vẻ xấu xa.

Nhưng cô không còn đủ sức để suy nghĩ, cô chỉ biết thất thần dựa vào tường, ánh mắt mơ hồ không tìm được điểm tập trung nào, bởi mọi sự chú ý đều tập trung vào một trung tâm không thể diễn tả bằng lời.

Trang Thiếu Châu vốn là một người đàn ông ăn uống rất tao nhã, từ nhỏ đã được rèn luyện các quy tắc lịch sự trên bàn ăn. Nhưng lúc này, cách anh ăn lại chẳng có vẻ gì tao nhã. Yết hầu đầy đặn đôi khi lại hơi chuyển động, tốc độ nuốt nhanh đến lạ, lộ rõ bản chất đói khát và tham lam, hung hãn như một con báo đói lâu ngày.

Một miếng thạch anh đào tinh xảo nhanh chóng bị phá hỏng hoàn toàn.

Những đường nét ban đầu dịu dàng và gọn gàng đã bị người thưởng thức ác ý khuấy tung lên, lớp kem hồng phấn và phần nhân trong suốt hòa quyện lẫn lộn, tạo thành một hương vị ngọt ngào đến ngây ngấy.

Không giống một số người đàn ông khác, Trang Thiếu Châu không bài xích vị ngọt, nhưng anh chỉ thích những vị ngọt tự nhiên, như từ trái cây, rau củ, hoặc... Trần Vi Kỳ.

Bầu không khí ẩm ướt và nặng nề khiến người ta không còn khả năng suy nghĩ. Trần Vi Kỳ c. ắn môi dưới, cố nén tiếng nghẹn ngào như muốn khóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn với lớp trang điểm tinh xảo giờ đã đỏ bừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!