Chương 19: Chăm sóc tỉ mỉ

Cuộc gọi kết thúc.

Trang Thiếu Châu nhắm mắt lại, khuôn mặt căng thẳng đầy vẻ mệt mỏi. Giấc mơ trên máy bay đã đảo lộn nhịp sinh học của anh, khiến hai ngày sau đó anh không thể điều chỉnh múi giờ. Ở New York vài ngày qua, anh thực sự rất bận rộn: họp hành, giao lưu, xã giao. Mọi lịch trình đều được tính toán chính xác, không chừa khoảng trống nào. Thời gian riêng tư duy nhất dường như chỉ là trên đường di chuyển đến lịch trình tiếp theo.

Anh đã nghĩ đến việc gọi một cuộc điện thoại cho Trần Vi Kỳ, hoặc gửi một tin nhắn, nhưng cuối cùng lại thôi. Nếu gọi mà cô không nghe, hoặc miễn cưỡng nói vài câu rồi cúp máy; nếu gửi tin nhắn mà không nhận được hồi âm; nếu Trần Vi Kỳ không muốn bị anh làm phiền trong những ngày ở Thượng Hải này.......

Dù thế nào, bất kỳ hành động chủ động nào cũng sẽ khiến anh trông thật ngu ngốc.

Tựa như giữa anh và Trần Vi Kỳ có một sợi dây lỏng lẻo. Ai kéo chặt sợi dây đó trước thì sẽ thua. Cả hai đều là những người kiêu ngạo, thậm chí cao ngạo, ai lại muốn lép vế trong một cuộc hôn nhân vì gia tộc sắp đặt chứ?

Trang Thiếu Châu cảm thấy toàn thân ẩm ướt và lạnh lẽo, cảm giác không thoải mái này khiến anh khó chịu, như thể nước mắt của Trần Vi Kỳ đã thấm vào người anh.

Chiếc Bentley lướt qua những ánh đèn rực rỡ, cuối cùng tiến vào bãi đỗ xe của một tòa nhà chung cư. Tòa nhà chọc trời này nằm ngay tại trung tâm thành phố, sát bên Công viên Trung tâm, với giá hơn 100.000 đô la mỗi mét vuông, phủ lên nó một lớp ánh vàng xa hoa lộng lẫy, được mệnh danh là "Đỉnh trời Manhattan".

Tám năm trước, khi còn trẻ tuổi và đầy tham vọng, Trang Thiếu Châu đã mua căn hộ này ẩn danh sau chiến thắng trên Phố Wall. Thời gian trôi qua, mỗi năm anh đều ở đây một hai tháng, nhưng gia đình và bạn bè hoàn toàn không biết về nơi này. Ngay cả thư ký Bạch, người luôn theo sát anh, cũng chưa từng nhìn thấy bên trong.

Trang Thiếu Châu chưa từng mời bất kỳ ai vào đây.

Khi xe đỗ lại, thư ký Bạch nhẹ nhàng nhắc: "Sếp, đến nơi rồi."

Trang Thiếu Châu vẫn nhắm mắt, giả vờ ngủ, không biết là anh đã ngủ hay chỉ đang suy nghĩ. Anh không nhúc nhích, khiến thư ký Bạch và tài xế chỉ còn cách ngồi chờ. Thư ký Bạch khẽ ngáp, trong đầu hồi tưởng lại bữa tiệc tối nay với món tôm đỏ cay ngon tuyệt, những loại trái cây kỳ lạ khó mua ở Hồng Kông, và các cô gái mặc bikini đầy nóng bỏng...

"Chiều mai đi Thượng Hải. Neil, chuẩn bị đi."

Thư ký Bạch vẫn đang đắm chìm trong hồi tưởng, bất ngờ nghe giọng nói từ hàng ghế sau. Anh ta ngẩn người: "Chiều mai? Nhưng lúc đó sếp có hội thảo mà!"

Hội nghị thượng đỉnh ngân hàng trung ương toàn cầu sẽ khai mạc vào ngày mai, đây là lịch trình quan trọng nhất của Trang Thiếu Châu khi đến New York. Tuy ngân hàng Thịnh Huy chỉ là ngân hàng tư nhân nhưng vẫn có vốn quốc gia hậu thuẫn. Những năm trước, sự kiện này đều do Trang Kỳ Đình, ba anh, tham dự. Năm nay không hiểu sao trọng trách lại rơi vào đầu Trang Thiếu Châu.

"Sáng mai tôi sẽ đến dự lễ khai mạc, sau đó cậu sẽ tham gia các hoạt động còn lại thay tôi, dùng thẻ công việc của tôi." Trang Thiếu Châu chậm rãi mở mắt, giọng điệu không cho phép tranh cãi.

Thư ký Bạch sững sờ. Có nhầm không vậy? Tham gia một hội nghị quốc tế danh giá mà người khác tranh nhau vào, chẳng lẽ lại là việc tầm thường? Tại sao chủ tịch đẩy cho sếp, rồi sếp lại đẩy cho anh ta chứ?

Trang Thiếu Châu không có tâm trí để quan tâm cấp dưới đang nghĩ gì, anh mở cửa xe. Trước khi xuống, anh dặn dò lần cuối: "Giữ miệng, đừng nói với bà Lê rằng tôi đi Thượng Hải. Nếu không..." Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua thư ký Bạch, dù không có ý đe dọa nhưng vẫn đầy uy lực.

"Tuyệt đối không! Tôi thề với Mẫu Tổ nương nương, bà chủ sẽ không thể moi được nửa lời từ tôi đâu!" Thư ký Bạch uất ức giơ tay thề.

Lần trước, thư ký Bạch tự ý tiết lộ hành trình của Trang Thiếu Châu cho bà Lê, ngay tuần sau anh ta đã bị điều đi công tác tại Bangladesh và Ấn Độ một tháng. Một tháng trời, trong đó có nửa tháng anh ta bị tiêu chảy liên tục, đến mức khi trở về Hồng Kông, chân cũng không còn sức để đứng.

Trang Thiếu Châu lạnh lùng thu lại ánh mắt: "Đâu có đe dọa cậu, căng thẳng cái gì."

"........."

Về đến căn hộ, việc đầu tiên Trang Thiếu Châu làm là đi tắm. Chiếc áo sơ mi ướt lạnh đã được cởi ngay ở lối vào, sau đó anh tiện tay ném lên sofa khi bước vào phòng.

Căn hộ duplex rộng lớn ba tầng không bật đèn kể từ lúc chủ nhân bước vào, chỉ có ánh đèn neon từ bên ngoài lọt qua mọi khe hở, nhuộm lên không gian một màu sắc mờ ảo.

Sau khi tắm xong, anh châm một điếu xì gà và bước tới bên cửa sổ kính lớn. Tầng cao nhất của tòa nhà này sở hữu tầm nhìn không ai sánh kịp, có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh thành phố New York từ bốn phía. Độ cao này đủ khiến phần lớn mọi người cảm thấy chóng mặt, nhưng Trang Thiếu Châu đã quen nhìn thế giới từ góc độ này.

Trên làn da anh còn hơi nước bốc lên, và vì muốn thoải mái, anh chỉ mặc một chiếc quần lửng, dây buộc lỏng lẻo treo hờ trên chiếc eo thon. Phần thân trên cường tráng lộ rõ trong bóng tối, từng khối cơ bắp được ánh sáng mờ ảo khắc họa rõ nét.

Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt trên cơ thể đã được rửa trôi hoàn toàn, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái. Cảm giác ẩm ướt như thể chuyển hóa thành thứ gì đó vô hình, bám lấy anh, không chịu buông tha.

Trang Thiếu Châu có linh cảm rằng, nếu anh không đến Thượng Hải để dỗ dành cô, cảm giác khó chịu này sẽ còn đeo bám anh vài ngày nữa.

Anh là người giữ lời hứa. Anh đã hứa với bé San Nghi sẽ không để Trần Vi Kỳ phải rơi nước mắt nữa.

Rơi nước mắt vì anh cũng không được, huống chi là vì người khác..............

Ngày hôm sau, lịch trình dày đặc lại tiếp diễn, kết thúc vào lúc hơn 12 giờ đêm. Khi vừa lên xe, Trần Vi Kỳ đã thiếp đi trong cơn mơ màng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!