Chương 17: Linh Hồn Biển Xanh

Ba ngày sau, một chiếc máy bay tư nhân Bombardier Global 7500 cất cánh từ Hương Cảng, điểm đến là sân bay John F. Kennedy, New York. Loại máy bay này nổi tiếng với khả năng bay đường dài vượt trội, có thể thực hiện hành trình thẳng từ Hương Cảng đến New York mà không cần dừng lại. Trang Thiếu Châu thường xuyên di chuyển giữa hai nơi này, vì vậy, tần suất sử dụng chiếc máy bay này còn nhiều hơn bất kỳ chiếc siêu xe nào trong gara của anh.

Lúc cất cánh, bầu trời đã chìm trong màn đêm.

Trang Thiếu Châu ngồi một mình trong khoang hành khách trống trải, ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ.

Những chuyến bay đêm buồn tẻ đã trở thành chuyện thường ngày đối với anh. Từ khi còn học cấp ba, anh đã tự mình bay qua lại giữa Đông và Tây bán cầu. Mỗi lần máy bay cất cánh hay hạ cánh, anh đều chỉ có một mình. Ba mẹ hiếm khi ra sân bay đón hay tiễn anh, càng ít khi căn dặn hay dặn dò.

Gia đình nhà họ Trang luôn theo đuổi triết lý giáo dục tự do và độc lập. Ba mẹ rất ít khi can thiệp vào cuộc sống của con cái. Nói một cách hay ho thì là nuôi dưỡng tính tự lập, nhưng nói trắng ra thì là lười quan tâm.

Tuy nhiên, việc không bị quản cũng có lợi thế riêng. Ai trong giới cũng không khỏi ngưỡng mộ khi sinh ra trong gia đình nhà họ Trang. Cậu cả của nhà họ Trang nói không muốn kế thừa gia nghiệp thì cũng không bị ép, cậu ba muốn làm người mẫu thì cứ làm. Ngay cả những gia đình trung lưu cũng chưa chắc cho con cái quyền tự do tuyệt đối như thế, thường sẽ có người chỉ trỏ, can thiệp.

Cuộc sống của Trang Thiếu Châu vô cùng thuận lợi. Anh muốn gì, thích gì, đều do anh tự quyết định.

Chỉ có một lần duy nhất là mẹ anh, Lê Nhã Nhu can thiệp vào việc lớn trong đời anh. Bà ấy đưa cho anh một bức ảnh chân dung của Trần Vi Kỳ, hỏi: "Con thấy cô này có đẹp không?"

Chỉ cần nhìn một cái, anh đã nhận ra đó là Trần Vi Kỳ. Nói cô không đẹp thì chẳng khác nào đang nói dối trắng trợn. Trần Vi Kỳ được công nhận là một trong hai đại mỹ nhân của thời kỳ hoàng kim Hương Cảng sau này.

Nụ cười của Lê Nhã Nhu ẩn chứa một cái bẫy: "Vậy con kết hôn với cô ấy nhé?"

"Tại sao con phải kết hôn vì gia đình? Mẹ cũng đâu có ý kiến về việc anh cả cưới ai."

Lê Nhã Nhu cười khẩy: "Là ông già nhà con nói, ai kế thừa sự nghiệp của gia đình thì người đó phải kết hôn vì lợi ích gia tộc. Ai bảo con chỉ thích kiếm tiền thôi chứ. Nhưng mà, con bé đẹp như vậy, dù con tự do yêu đương cũng không tìm được ai tốt hơn đâu."

"Cô ấy có bạn trai rồi." Trang Thiếu Châu nhắc mẹ mình đừng ngốc nghếch.

"Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng chia tay. Con cứ xếp hàng trước đi."

".........."

"Con cứ suy nghĩ đi, một tuần nữa mẹ sẽ hỏi lại. Nếu không đồng ý, mẹ sẽ tìm người khác cho con. Nhưng nói trước, cô này là người mẹ thấy đẹp nhất. Một gia đình có cô con gái thế này thì trăm nhà cầu hôn. Bỏ lỡ lần này là không còn cơ hội nữa đâu."

Lê Nhã Nhu là người rất coi trọng ngoại hình. Nếu không phải thế thì bà ấy đã chẳng chọn ba của Trang Thiếu Châu. Nhưng không ngờ, sau khi kết hôn, bà ấy mới phát hiện mình đã rơi vào một cái bẫy lớn.

Một tuần sau, quả nhiên Lê Nhã Nhu đến để hỏi lại. Thực ra, bà ấy không hề đặt nhiều kỳ vọng, vì bà ấy quá hiểu con trai mình, đứa nào cũng bướng bỉnh.

Nếu dễ dàng đồng ý việc liên hôn như vậy, thì chắc chắn bà ấy sẽ ngạc nhiên đến mức rơi cả kính.

Khi đó, Trang Thiếu Châu đang bận rộn với một dự án đầu tư xuyên quốc gia quy mô lớn. Vừa cắn điếu thuốc trên môi, mắt vẫn dán vào biểu đồ giá cổ phiếu, anh hờ hững gật đầu nói: "Được thôi."

Lê Nhã Nhu giật mình: "Con nghiêm túc chứ?"

"Nếu cô ấy có thể chấm dứt hoàn toàn với cậu bạn trai kia, con sẽ nghiêm túc đồng ý. Con không muốn sau khi cưới phải phân tâm xử lý mấy chuyện tình cảm lằng nhằng."

Lúc đó, Trang Thiếu Châu chỉ nói cho có, không ngờ mọi việc lại diễn ra nhanh đến vậy. Một tháng sau, anh biết được rằng Trần Vi Kỳ đã chia tay bạn trai từ những tin tức tràn ngập khắp nơi.

Việc anh đồng ý liên hôn liệu có gián tiếp đẩy nhanh sự tan vỡ của mối tình ấy hay không? Liệu anh có phải là kẻ tiếp tay chia cắt đôi uyên ương không? Trang Thiếu Châu hiểu rất rõ trong lòng. Mặc dù chia tay là quyết định của Trần Vi Kỳ, việc cô đồng ý liên hôn với anh cũng do cô tự nguyện, nhưng anh vẫn là một phần của câu chuyện, không thể hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm.

Chính vì cảm giác áy náy nhỏ nhặt ấy, Trang Thiếu Châu quyết định chịu đựng sự dửng dưng của cô cho đến khi chuyến đi Thượng Hải này kết thúc.

Nhưng sau đó, anh nghĩ mình sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Tiếp viên mang đến cho anh một ly rượu vang nóng giúp dễ ngủ. Khi uống xong, anh đi vào phòng ngủ trên máy bay để nghỉ ngơi. Không biết đã trôi qua bao lâu, anh đột ngột mở mắt, với tay ấn chuông gọi ở đầu giường, hỏi máy bay đang ở đâu.

Từ thiết bị liên lạc vang lên giọng nói ngọt ngào nhưng máy móc của tiếp viên: "Thưa anh Trang, máy bay vừa vào không phận biển Bering. Anh cần gì ạ?"

Mới đến biển Bering.

"Không có gì." Anh cúp máy, hơi thở nặng nề, bực bội đưa tay vuốt lại mái tóc rối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!