Chương 13: Khung ảnh

Trong tuần tiếp theo, ba lần gặp mặt đã được hẹn trước, không hơn không kém. Ban đầu, Trần Vi Kỳ vẫn còn hơi bối rối, nhưng thái độ của đối phương lại khiến cô bất ngờ: lịch sự, phong nhã. Anh chỉ mời cô ăn sáng, ăn trưa, và ăn tối. Vì vậy, ba lần gặp gỡ này đã trở thành ba bữa ăn ngon nhất và no nhất trong tuần của Trần Vi Kỳ.

Chớp mắt đã đến thứ Bảy, sau một tuần trời nắng hòn đảo Hương Cảng bỗng bắt đầu se lạnh, mây đen kéo dài.

Trần Vi Kỳ đến công ty giám sát công việc như thường lệ. Trước buổi trình diễn lớn ở Thượng Hải, việc làm thêm giờ là chuyện bình thường. Với cương vị là sếp, cô không thể thảnh thơi gác lại mọi thứ. Buổi trưa, cô lót dạ qua loa bằng chút súp, thì nhận được cuộc gọi từ bà Tăng.

"Con định khi nào về? Mẹ đã nấu món súp mà con thích uống nhất rồi."

Trần Vi Kỳ đang tự tay ký những tấm thiệp mời mạ vàng tinh xảo gửi đến các khách hàng cao cấp của VIC. Đầu ngòi bút máy di chuyển thoăn thoắt trên giấy. Cô trả lời: "Mẹ, không phải là ăn tối sao? Con còn ở công ty, lát nữa con về."

"Bà Lê vừa nhắn rằng bà ấy sẽ khởi hành trong vòng nửa tiếng nữa. Khách đến rồi mà con mới lững thững về thì không lịch sự đâu."

Giọng nói trong ống nghe rất dịu dàng nhưng cũng rất thờ ơ. Dù là trách con gái không lễ phép, giọng của bà cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Trần Vi Kỳ dừng tay, "Bà Lê á? Mẹ của anh ta cũng đến sao?"

"Nhà họ Trang rất coi trọng chuyện này. Trừ anh cả của A Châu đang đi du học nước ngoài không thể về, còn lại tất cả đều sẽ đến."

"... Nhưng chẳng phải ba mẹ của Trang Thiếu Châu đã ly hôn rồi sao? Ly hôn mà vẫn đến cùng với nhau ư?" Trần Vi Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng đóng bút, đứng dậy: "Con sẽ đi ngay bây giờ."

"Ly hôn thì ly hôn, nhưng mối quan hệ không tệ như người ngoài nghĩ. Chuyện trọng đại của con cái, tất nhiên phải có ba mẹ cùng bàn bạc mới chính thức." Nói đến đây, Tăng Văn Lan khẽ nhíu mày, rồi đổi sang chủ đề khác, nói vài chuyện không quan trọng. Cuối cùng, bà không mấy vui vẻ nhưng vẫn nhắc nhở: "Về nhà rồi đừng cãi nhau với ba con. Hôm nay là ngày quan trọng."

Giọng điệu của Tăng Văn Lan càng thêm nhạt nhẽo, nhưng lại có chút khác biệt – rất lạnh lùng.

Trần Vi Kỳ nhận ra sự khác lạ này, ánh mắt thoáng chút u ám, rồi cô cười nhẹ như không để ý: "Mẹ, con không đến mức không hiểu chuyện như vậy đâu. Con cũng đâu có cãi nhau với ba, chỉ có mỗi lần đó thôi."

Đầu dây bên kia như thở dài một hơi, không muốn phá hỏng tâm trạng, chỉ dặn cô lái xe cẩn thận rồi kết thúc cuộc gọi.

Tất nhiên Trần Vi Kỳ hiểu mẹ thở dài vì điều gì. Nếu không phải vì chuyện hôn nhân của cô, có lẽ Tăng Văn Lan cũng chẳng bước chân vào nhà họ Trần.

Trong mắt người ngoài, Tăng Văn Lan và Trần Huyên Trung là một cặp vợ chồng mẫu mực, hòa giải hiềm khích, tái hợp sau rạn nứt. Rất ít người biết rằng họ đã ly thân nhiều năm. Ngoại trừ các sự kiện quan trọng của tập đoàn hoặc lễ tết, họ gần như không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Đây là "bí mật" không thể nói ra của nhà họ Trần.

Trong ký ức của Trần Vi Kỳ, nhà họ Trần rất lớn nhưng cũng rất lạnh lẽo, chỉ đơn giản là chỗ ở của bốn anh chị em cô. Mẹ cô lúc nào cũng xa cách, mỗi tuần chỉ về thăm nhà hai lần để gặp cô và San Nghi, còn lại đều sống trong một biệt thự ở Vịnh Thiển Thủy. Ba cô thì luôn bận rộn với công việc, bay khắp thế giới.

Gia đình họ Tăng và họ Trần gắn bó chặt chẽ, trong đế chế tài sản khổng lồ này, ly hôn không phải chuyện có thể làm theo ý muốn. Hai bên gia tộc không cho phép, hội đồng quản trị không cho phép. Hơn nữa, những năm gần đây Trần Huyên Trung còn có ý định tiến xa trong giới chính trị. Công chúng luôn yêu thích hình ảnh một cặp vợ chồng hòa thuận, yêu thương nhau, và quyền lực. Còn Tăng Văn Lan thì không dễ dàng nhường lại vị trí phu nhân chủ tịch tập đoàn CDR.

Khi thủy triều rút, lợi ích khiến người ta trở nên tỉnh táo.

Trần Vi Kỳ không biết liệu ba mẹ mình có từng yêu nhau hay không. Có lẽ đã từng. Cô từng có một gia đình rất ấm áp và hạnh phúc. Ba mẹ cô từng dẫn bốn anh chị em đi nghỉ mát trên đảo. Họ đã chụp rất nhiều, rất nhiều ảnh, và đến giờ cô vẫn còn giữ....................

Chiếc Aston Martin lao vun vút trên con đường ven biển rộng lớn, những chiếc xe đi qua chỉ kịp thấy một bóng xám bạc như hồn ma lướt qua bên cạnh, hướng về bầu trời u ám đầy mây đen cuồn cuộn.

Cần gạt nước quét qua lớp mưa mỏng, đài phát thanh đang phát một chương trình tán gẫu nhạt nhẽo với những tràng cười giả tạo khiến Trần Vi Kỳ khó chịu, cô giơ tay tắt đi. Cô lái xe không phải kiểu hung hăng nhưng cũng không hề rụt rè. Chú chó cưng Bảo Bảo ngồi ghế phụ đã quen với tốc độ này, hứng khởi thò đầu ra khỏi ghế an toàn, đặt chân lên khe cửa, hít hà mùi mưa lất phất bên ngoài.

"Ngồi lùi lại, đừng chắn gương chiếu hậu của mẹ." Trần Vi Kỳ vỗ nhẹ lên mông chú chó.

Bảo Bảo ngoan ngoãn lùi lại, cô liếc nhìn gương chiếu hậu bên trái, đột nhiên phát hiện phía sau có thêm một chiếc Bugatti đen. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngày mưa, chiếc xe như vừa xuất hiện từ màn mưa, biển số chỉ có một chữ cái "Z."

Trần Vi Kỳ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại, không để tâm lắm. Nhưng dần dần, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Theo lý mà nói, khả năng tăng tốc của Bugatti vượt xa chiếc xe thể thao của cô. Chỉ cần nhấn thêm vài lần ga là nó có thể dễ dàng vượt qua cô. Nhưng chiếc xe đó dường như không có ý định vượt lên, chỉ bám sát phía sau. Cô tăng tốc, Bugatti tăng tốc; cô giảm tốc, Bugatti cũng giảm tốc. Cô đột ngột đổi làn sang bên phải, Bugatti cũng đổi theo.

Nó không vượt qua cũng không chen ép, chỉ ung dung theo sau như một con báo đen đang thong thả rình mồi, vừa lười biếng vừa kiêu ngạo. Trần Vi Kỳ nhếch môi cười lạnh, sự nóng nảy bùng lên trong cô.

"Bảo Bảo, về ổ ngay!"

Cô ra lệnh nghiêm khắc, sau đó nhấn nút kích hoạt chế độ Sport+. Chiếc Aston Martin như được gắn động cơ nitro trong trò chơi, lao đi như tên lửa. Tốc độ bùng nổ khiến cô có cảm giác linh hồn mình tách rời, trôi nổi trong màn mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!