Editor: Kaori Hương
- LQĐ
Nếu nói "rất nhiều năm" là bao nhiêu năm?
Nếu gần mười năm, vậy có phải sẽ không có cả đời luôn không.
Chẳng lẽ nói đợi đến khi cô già rồi, còn có thể giữ nguyên tấm lòng của cô sao?
Trong chốc lát, lời nói "tôi thích em" của Giang Thiên Phàm thế mà trở nên kỳ ảo mà du dương.
Tựa như một lời an ủi, một chút rộn rạo lướt qua trong yên lặng.
Phòng bếp và phòng ăn của phòng bếp liền nhau.
Lâm Khả Tụng xoay người đặt đĩa lên bàn: "Ăn đi!"
"Ôi chao, đúng là trứng chiên cà chua!" Tống Ý Nhiên lộ ra vẻ khoa trương, lấy cái muỗng, nét mặt chăm chú ngồi trước bàn ăn, múc một muỗng đưa vào trong miệng.
Lâm Khả Tchờ anh nói gì đó, nhưng mà anh chỉ ăn từ muỗng này đến muỗng khác, từ từ ăn.
"Này, ăn ngon không?" Lâm Khả Tụng không nhịn được hỏi.
"Nếu thêm chút muối thì trứng chiên cà chua ăn càng hoàn hảo." Tống Ý Nhiên cười trả lời.
"Thiệt hay giả?" Lâm Khả Tụng lấy cái muỗng.
Trứng gà rất xốp, nước cà chua hiện ra, vị chua tự nhiên của trái cà chua kết hợp hương thơm trứng gà, đặc sắc, chỉ là đáng tiếc không có muối.
"Như thế nào, có phải nếu em thêm muối thì món trứng gà cà chua càng ngon hơn?" Tống Ý Nhiên hỏi.
"Đúng là vậy." Lâm Khả Tụng cũng cười theo.
Tống Ý Nhiên ăn xong cơm trưa, rồi kéo Lâm Khả Tụng đi tới phòng khách. Hai người ngồi ở trên đệm, nhìn phía TV bắt đầu chơi game. Đây gần như là việc làm hằng ngày lúc hai người nghỉ đông và nghỉ hè. Mà hôm nay, Tống Ý Nhiên tỏ ý muốn kiểm tra độ ăn ý khi chơi trên TV.
"Này! Anh có nhầm không vậy! Anh đánh bên kia em sẽ chết đấy!" Lâm Khả Tụng vui vẻ kêu to lên.
"Vốn là anh muốn thắng anh! Em không chết làm sao anh thắng?" Tống Ý Nhiên trả lời.
Lúc người này chơi game thật có thể dùng "nhanh, ác, chuẩn" để hình dung, vẻ mặt nghiêm túc, không biết còn tưởng rằng anh ta đang nhìn cổ phía! Lâm Khả Tụng liếc qua hai mắt của anh ta, ánh sáng từ màn hình chiếu trên mặt anh, tựa như ảo giác.
Có lúc Lâm Khả Tụng sẽ cảm thấy, Tống Ý Nhiên như vậy, mục tiêu rõ ràng quyết đoán sát phạt, mới thật sự là anh.
Hai ba giây sau, quả nhiên Lâm Khả Tụng chết đi. Cô tức giận vươn tay ra, cào đầu Tống Ý Nhiên thành tổ chim.
Mắt hơi mỏi, Lâm Khả Tụng lười biếng nằm ở trên đệm, dùng chân đạp Tống Ý Nhiên một cái: "Này, em nói...... anh với bạn gái kia của anh ngày ngày dính với nhau cũng chỉ chơi game hay sao?"
"Anh chỉ cùng làm vậy với em." Tống Ý Nhiên kéo đệm đến bên người Lâm Khả Tụng, nằm xuống cùng cô.
"Ừ......"
Không tự chủ giương môi lên, mặc dù cô vẫn biết Tống Ý Nhiên giỏi dỗ con gái, nhưng lời như vậy, thế mà anh rất ít nói với cô.
"Khả Tụng."
"Hả?" Lâm Khả Tụng mệt nhọc, nếu như là bình thường lúc này cô đã ngủ trưa.
"Chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ như vậy, đúng không?" Giọng nói của Tống Ý Nhiên rất nhẹ, tựa như thử dò xét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!