Chương 35: Tương Hà Lan đặc chế

Edit: Thố Lạt

Lâm Khả Tụng ngẩn người, vì sao cái gì Giang Thiên Phàm cũng biết hết vậy? Cô hận chết sự nhạy cảm của anh mất thôi. Không thể chừa lại cho người ta một đường sống sao?

"Hôm nay tôi làm mì thịt bằm trộn nấm hương cho chú. Tôi nghĩ mình làm không đủ hoàn mỹ, nên muốn đến đây luyện tập."

"Cô làm đi."

Câu trả lời của Giang Thiên Phàm khiến Lâm Khả Tụng kinh ngạc. Không phải người này thích yên tĩnh đến thành bệnh hay sao?

"Xem ra dường như anh đang nghiên cứu món ăn mới... Tôi nghĩ tôi sẽ làm phiền anh."

"Nếu như vậy, cô sẽ không bao giờ được dùng phòng bếp này."

Lâm Khả Tụng nghẹn lời.

Ý Giang Thiên Phàm là anh sẽ thường xuyên ở phòng bếp này?

Hơn nữa anh không để bụng việc cô đứng bên cạnh phát ra tiếng động đùng đùng?

Như cho dù anh không để bụng, cô cũng sẽ để ý! Vốn cô chỉ muốn tự mình tìm kiếm cách làm, nhưng thính lực của Giang Thiên Phàm nhạy cảm như thế, nếu cô vừa làm anh vừa nêu nhận xét, cô nhất định sẽ lúng túng!

"Nếu cô không định dùng phòng bếp, khi rời khỏi mời đóng cửa lại." Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác, hướng về phía tủ chứa thực phẩm tươi.

Lâm Khả Tụng hạ quyết tâm, nấu ăn vốn để cho người ăn, vậy thì không nên sợ người khác đánh giá.

Hơn nữa Giang Thiên Phàm là thầy của cô, mỗi lời góp ý của anh đều có thể tinh tế chính xác hơn so với chính cô tự mò mẫn.

"Vậy tôi phải quấy rầy rồi!"

Lâm Khả Tụng đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.

Cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn của của mình xong, bắt đầu chế biến món mì thịt bằm trộn nấm hương của mình từng bước một. So với khi ở trong nhà bếp của nhà chú, lúc này Lâm Khả Tụng tập trung hơn. Những chi tiết lúc trước không chú ý, ngay lúc này cô đang bù lại từng chút một.

Mãi đến khi cô trộn mì của mình xong, cô mới nhận thấy rằng từ đầu đến cuối, Giang Thiên Phàm đều đứng trước bàn, ôm tay cúi đầu, không hề nhúc nhích, không nói một tiếng nào.

Lâm Khả Tụng hiểu nếu đối phương đang im lặng suy nghĩ, tốt nhất mình không nên quấy rầy. Cô cúi đầu xuống, nếm thử mì mình tự làm.

Bởi vì cô không tìm thấy mì kiều mạch, nên cô chọn một loại mì thường được dùng để làm mì nước.

Ăn một miếng, cô mới biết đây là mì trứng. Loại mì này rất bình thường, nhưng cũng rất mềm. Cô đã nấu quá qua loa.

Bây giờ thịt bằm xào nấm hương cũng không tệ, nước dùng cũng rất vừa miệng, nhưng trộn lẫn với mì, có cảm giác như trâu đất xuống biển. Vị tươi mới bị nhão của mì lấn át, còn không ngon bằng khi làm ở nhà chú.

Lâm Khả Tụng hít một hơi, thất bại rồi. Nhưng cô lại không có cam đảm đổ mì đi trước mặt Giang Thiên Phàm. Mặc dù cô biết có lẽ sự chú ý của Giang Thiên Phàm căn bản không hề đặt trên người cô.

Cô định tiếp tục ăn mì, sau đó lặng lẽ bắt đầu lại.

Khi cô đã ăn hết hơn nửa bát, Giang Thiên Phàm bỗng mở miệng nói: "Mang qua đây cho tôi nếm thử."

Lâm Khả Tụng run lên, suýt mắc nghẹn.

"Không... Không cần đâu... Đồ ăn làm ra rất thất bại..."

"Cô chọn sai mì. Mì dùng làm mì trộn phải dai, không dễ nát. Nhưng cô chọn mì trứng, tuy loại mì này mềm, nhưng thời gian và sức lửa cũng rất khó nắm bắt. Nếu là tôi, phải dùng mì trứng làm mì trộn, sẽ vớt ra khi đã hơi mềm, chụng nước lạnh, rửa bột mì còn thừa đi, trộn mì với đá, giữ lại tính chất của mì này. Để sang một bên. Đợi xào thịt bằm và nấm hương xong, đem mì thả vào nước sôi nấu chín kĩ một lần nữa, mới trộn với thịt bằm nấm hương."

Anh còn chưa nếm mì trộn của cô, mà đã biết cô thất bại ở đâu rồi sao?

Điều này khiến cảm giác thất bại của Lâm Khả Tụng càng thêm nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!