Editor: Tử Tranh
Lâm Khả Tụng cẩn thận dò xét đối phương, nghĩ thầm người đàn ông này thật sự là khối băng sao?
"Miller, lái xe đi "Tulip xanh lam" một chuyến."
"Được, tiên sinh."
Lúc này Giang Thiên Phàm lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại: "Giúp tôi chuẩn bị một cái bánh sinh nhật. Một giờ sau tôi tới lấy."
Lâm Khả Tụng mở to hai mắt, anh đang chuẩn bị bánh ngọt giúp cô sao?
Nhưng Giang Thiên Phàm căn bản không biết chú của cô, làm sao có thể đặt bánh ngọt cho chú chứ?
Từ trước đến giờ anh không có quan tâm người khác hay bất cứ chuyện gì khác.
Cúp điện thoại, Giang Thiên Phàm cũng không có giải thích gì với cô, không khí trong xe trầm mặc đến nỗi làm cho Lâm Khả Tụng cảm thấy tất cả chỉ là mình tự đa tình.
Sau mười mấy phút, xe của bọn họ dừng ở một quán cà phê thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ.
Vẫn chưa đi vào cửa, đứng ngoài khe cửa đã ngửi thấy nồng nặc mùi cà phê đậm đặc.
Từ trước đến giờ Lâm Khả Tụng không phải là người yêu thích cà phê, nhưng giờ phút này mùi cà phê tràn vào trong mũi thật sự làm say lòng người.
Giang Thiên Phàm mới vừa bước lên bậc thang, nhân viên mặc áo sơ mi trắng đeo tạp dề màu ca phê tao nhã lễ phép mở cửa thay anh.
"Giang tiên sinh."
Bọn họ khom người 30 độ làm ra động tác mời, không khoa trương chút nào, nụ cười đúng tiêu chuẩn, một chút cũng không gượng gạo.
Lâm Khả Tụng nhận ra, bọn họ cũng phải trải qua việc huấn luyện chuyên nghiệp.
Bọn họ được dẫn tới một góc gần cửa sổ, rất an tĩnh, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy người đi đường thưa thớt trên phố.
"Cô muốn ăn gì? Bánh sinh nhật không có làm xong nhanh như vậy."
Giang Thiên Phàm vừa mở miệng, Lâm Khả Tụng mới xác định cái bánh sinh nhật đó đích thực là dành cho cô.
Nhân viên phục vụ khom người xuống, đưa thực đơn đến trước mặt của Lâm Khả Tụng."
Đây là một tiểu soái ca, tóc hơi xoăn màu nâu, sống mũi cao thẳng còn có màu xanh dương của ánh mắt, khẽ mỉm cười, Lâm Khả Tụng liền cảm thấy ngượng ngùng.
"Bánh Hoa Phu kiểu anh."
Những thứ kia không nhìn thấy giá, nhưng Lâm Khả Tụng biết chỗ Giang Thiên Phàm ra vào, chỉ cần có liên quan đến đồ ăn, giá cả nhất định rất xa xỉ.
"Có muốn uống cái gì không ạ?"
Nụ cười của tiểu soái ca khiến cho Lâm Khả Tụng cảm thấy nếu như cô không gọi đồ uống chính là có lỗi.
Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
"Nơi này có trà sữa Bá Tước (*) có thể thử một chút."
(*): là một loại thức uống ở Châu Âu, mọi người có thể lên mạng tra google nha ^^
"Vậy thì trà sữa Bá Tước."
Về trà sữa thì Lâm Khả Tụng có biết, chính là dùng bột trà sữa cùng với những thứ khác pha lên mà thành thức uống, tiện lợi một viên làm được bốn ly, quý hơn mười viên một chút. Không biết ở đây làm trà sữa như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!