Edit: Thố Lạt
"Không có chỗ nào không ngon! Đây là món ngon nhất tôi từng được ăn đấy!"
Lâm Khả Tụng vội vàng giải thích.
Nếu món Giang Thiên Phàm làm không ngon, còn có gì ngon chứ?
Chân mày Giang Thiên Phàm vẫn nhíu lại.
"Tôi chỉ... chỉ..."
Lâm Khả Tụng nhớ Giang Thiên Phàm từng nói không muốn bị lừa dối, nhưng sự thật ra sao, thật sự có chút lúng túng.
"Cô chỉ làm sao?"
"Chỉ là tôi sợ phát ra tiếng động, anh sẽ cho rằng tôi ăn không biết kiềm chế."
Giang Thiên Phàm đưa tay lên, nâng cằm, ngón tay che môi, nghiêng mặt đi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Khả Tụng căng thẳng nhìn đối phương.
Mãi đến khi anh lên tiếng lần nữa: "Đây chỉ là một tô mì thôi, nơi này cũng chỉ là phòng bếp của tôi, không phải nhà hàng Tây sang trọng."
Đây là giọng điệu không nhanh không chậm thuộc về Giang Thiên Phàm, âm sắc trước sau như một lạnh như băng, nhưng Lâm Khả Tụng thấy dường như khi anh bỏ ngón tay xuống, khóe miệng có ý cười nhạt nhạt.
Trái tim như trang sách bị gió lướt nhẹ qua, khẽ cong lên.
Lâm Khả Tụng cúi đầu, ăn đầy một miệng.
"A -- "
Thật sự quá đã!
Toàn bộ hương vị theo sợi mì trơn bóng tràn ngập khoang miệng.
Gần như Lâm Khả Tụng chỉ dùng một phút đã săn sạch tô mì.
Cô thỏa mãn nhăm mắt lại, thở ra một hơi.
Sờ bụng, Lâm Khả Tụng dựa vào ghế không muốn đứng dậy.
Khi cô hé mở mắt, Giang Thiên Phàm đang nhìn về phía cô. Cô có ảo giác, anh có thể thấy được.
Thế giới này trong mắt anh hẳn phải rõ ràng hơn những người khác rất nhiều.
Lâm Khả Tụng đứng dậy, rửa bát đũa, đăt lên chạn bát.
"Đi thôi." Lúc này Giang Thiên Phàm mới đứng dậy, ngón tay vịn vào cạnh bàn, sau khi xác định không gian và phương hướng, anh đi ra ngoài không chút do dự.
Giang Thiên Phảm trở về phòng của anh trước, mở cửa ra, đi vào.
Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Khả Tụng nhìn hành lang dài và tối tăm, trong dòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Cô đứng nguyên tại chỗ, lưu luyến ánh sát nhạt phát ra từ khe của của Giang Thiên Phàm.
Mà phía trước con đường, dường như có thể có thứ gì đó bỗng nhảy ra bất cứ lúc nào.
Lâm Khả Tụng càng đi về phía trước, càng tưởng tượng và lo lắng không sao nói rõ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!