Edit: Thố Lạt
Trong lòng Lâm Khả Tụng bắt đầu căng thẳng, cô múc một muỗng, đưa lên bên miệng, trong lòng suy nghĩ nếu canh này là cải trắng bạc hà với đường, bên trong nhất định chỉ có cải trắng và bạc hà thôi! Nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn còn bỏ muối. Trừ những thứ đó ra còn có thể có gì không?
Trong mũi là một mùi hương rất thú vị, nhưng rốt cuộc mùi hương này là gì? Lâm Khả Tụng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
Cuối cùng cô vẫn đưa muỗng nước canh này vào trong miệng.
Độ nóng vừa đủ, vị thanh nhuận, mùi cải trắng cũng không đậm như trong tưởng tượng, khiến mùi thơm ngát của bạc hà từ từ lan tra không khi lưu chuyển.
Độ mặn của nước canh vẫn còn kém hơn Lâm Khả Tụng đã tưởng tượng một chút, nhưng mùi vị lại có phần ngọt ngào.
Mà cùng với sự ngọt thanh này còn có hương quả nhàn nhạt, và vị chua nhẹ của nước quả.
Nếu Giang Thiên Phàm chưa từng nói với cô rằng phải chú ý trình tự của các hương vị khác nhau, có lẽ cô sẽ chỉ coi nước canh này là một món nước canh khai vị mà uống xuống, mãi mãi không chú ý đến nhiều điều huyền diệu trong đó như vậy.
"Nói cho tôi biết, hương vị đầu tiên cô tiếp xúc được là gì?"
"... Một hương vị độc đáo. Rất dễ ngửi, khiến người ta cảm thấy rất thèm ăn, như là mùi của quả hạch nào đó..." Lâm Khả Tụng cau mày, cố gắng suy nghĩ. Đây là đề thi đầu tiên Giang Thiên Phàm cho cô, cô không muốn bản thân cứ nộp giấy trắng như vậy.
"Loại quả hạch nào?"
Lâm Khả Tụng tìm tòi trong đầu. Không phải đậu phộng, mùi đâu phộng không giống thế này. Có phần giống hạt điều rang, nhưng mùi không nồng như hạt điều. Nó nhạt hơn, nhẹ nhàng hơn... Không cướp mất hương vị của cải trắng.
"Là hạnh nhân à?" Lâm Khả Tụng không quá chắc chắn hỏi.
"Đúng."
Giọng nói của Giang Thiên Phàm rất bình tĩnh, giống như Lâm Khả Tụng nếm ra vị hạnh nhân là điều đương nhiên.
Nhưng một tiếng "đúng" kia, trong nháy mắt khi khóe miệng anh mở ra kia, Lâm Khả Tụng bắt đầu vô cùng tiếc nuối.
Bởi vì chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, cô có thể thấy đầu lưỡi của anh.
"Còn có gì nữa?"
"Còn có vị cải trắng. Tôi chỉ tò mò... vị ngọt của cải trắng sao có thể mất đi trong canh? Là hầm thật lâu à?" Lâm Khả Tụng nói xong mới bắt đầu hối hận.
Bởi vì Giang Thiên Phàm không cho phép cô đặt câu hỏi.
"Nếu hầm cải trắng quá lâu, sẽ không chỉ làm mất đi dinh dưỡng của cải trắng, cũng sẽ khiến cải trắng mất đi vị ngọt của mình. Cách thức thật sự là chọn phần tươi nhất của cải trắng để nấu, hơn nữa nhất định phải lấy ra trước khi lá non của cải trắng hóa vàng, nhất định phải nắm bắt thời gian chính xác. Tỉ lệ nước phải tương đương với tỉ lệ lá non của cải trắng.
Nếu nhiều nước hơn, vị thơm ngọt của lá cải non sẽ trở nên nhạt."
Hai tay Giang Thiên Phàm đặt trên đầu gậy dò đường, mà gậy dò đường lại chống trên mặt đất. Tư thế này giống lần đầu tiên Lâm Khả Tụng thấy anh trong biệt thự của anh như đúc.
Bình tĩnh, chín chắn cùng với sự lạnh lùng ở vị trí cao.
Lâm Khả Tụng chợt hiểu ra người đàn ông này cũng không cao ngạo.
Thế giới của anh quá màu nhiệm quá tinh tế, không phải người thường có thể thấy được, cũng không phải người thường có thể hiểu được.
Anh tự xưng vương trong thế giới của mình, nắm rõ tất cả như lòng bàn tay.
"Còn có vị gì khác?"
"Còn có bạc hà?"
"Hương bạc hà rất rõ ràng. Cô nghĩ khi nào bạc hà được thêm vào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!