Chẳng hạn như ngày nào đó, hai người đang trò chuyện bằng điện thoại di động, Tống Ý Nhiên chợt nói: "Này, Khả Tụng, số chân em là bao nhiêu?"
"35. Anh có ý kiến sao?"
"Đương nhiên là có. Em phải mua giày ở trong nước cho xong, cái gì mà mùa hè tới mùa thu rồi tới mùa đông cũng mang. Không thì chờ em qua kia, cũng chỉ có thể mua giày trẻ em thôi. Ha ha ha!"
"Cười cái đầu anh á."
"Ai ôi, em có muốn mang nồi cơm điện qua không? Như nhiều người ra nước ngoài du học cũng mang theo nổi cơm điện ấy?"
"Em cũng không phải đi du học. Hơn nữa ở đó chú em bao ăn uống, mang nồi cơm điện theo làm gì."
"Vậy anh phải đi du học, em nói xem anh có cần mang theo nồi cơm điện không?" Giọng nói Tống Ý Nhiên nghe giống như là anh rất chú ý chuyện này vậy.
"Vậy anh mang theo thôi."
Cô cũng không tin anh sẽ thật sự mang theo nồi cơm điện.
"Này, em muốn mang tương ớt theo không?" Tống Ý Nhiên nghiêm trang hỏi.
Lâm Khả Tụng kéo khóe môi, biết người này đang đùa giỡn với cô đây. Nếu như thật sự mang theo tương ớt để trong hành lí thì lúc qua cửa khẩu là phiền toái lớn. Hơn nữa phố người Hoa hoặc siêu thị Trung Quốc không phải cũng có thể tìm được sao?
"À, đồ của em nhiều quá bỏ không được, hay là anh mang mấy bình tương ớt qua đi. Vừa đúng đặt trong nồi cơm điện gửi vận chuyển luôn, tiết kiệm được không gian đó!" Lâm Khả Tụng nghiêm túc trả lời anh.
Tống Ý Nhiên biết mình không lừa được Lâm Khả Tụng, ở đầu dây bên kia cười đến đau bụng.
Ba tháng sau visa xuống đến nơi, vé máy bay cũng mua xong, Lâm Khả Tụng cứ như vậy chào ba mẹ rồi lên máy bay tiến về phía New York.
Mặc dù Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đặt cùng chuyến máy bay, nhưng vị trí của bọn họ lại cách nhau rất xa.
Lâm Khả Tụng ở khoang bình thường, Tống Ý Nhiên lại ở khoang hạng nhất.
Lúc Tống Ý Nhiên thoải mái nằm ở ghế rộng rãi thì Lâm Khả Tụng lại có một cảm giác muốn hỏng.
Bỏi vì thời gian bay quá dài, vóc dáng của cô cũng không phải rất cao, đôi chân treo ngược trên ghế ngồi, đầu gối mỏi muốn chết. Không gian lại hẹp, cô muốn duỗi chân một chút cũng không duỗi được.
Khổ sở căn bản không ngủ được!
Vừa lúc đó, một nữ tiếp viên hàng không đang cầm một cái gối đi tới trước mặt của Lâm Khả Tụng, cúi đầu xuống rất lễ phép nói: "Xin hỏi cô có phải là Lâm tiểu thư không?"
"Vâng. Là tôi."
"Đây là Tống tiên sinh ở khoang hạng nhất gọi tôi mang tới cho cô."
Lâm Khả Tụng có chút mông lung không hiểu.
"Cho cô đệm lót chân."
Mấy hành khách xung quanh nhìn sang, còn nhân tiện liếc mắt nhìn đôi chân ngắn bao nhiêu.
"Cám ơn cô."
Lâm Khả Tụng yên tâm thoải mái mang đệm lót để dưới chân, xem như đầu Tống Ý Nhiên mà dùng sức đạp! Không phải anh em tốt sao? Anh đưa tôi một cái gối làm gì! Có bản lãnh hãy đặt vé máy bay khoang hạng nhất đi! Ngày ngày gặp anh đốt tiền, vào lúc này sao anh không đốt tiền trên người cô một chút! Đồ khốn! Nhìn tôi đạp nát vỏ rùa của anh!
Mười mấy tiếng căn bản không có ngủ qua, lúc máy bay đáp xuống, Lâm Khả Tụng chỉ có một cảm giác được giải thoát.
Đôi chân của cô chắc đã không đi được nữa. Tới sau sân bay Kennedy, Tống Ý Nhiên vẫn khí thế như thế, mặc một áo khoác Ba Bảo Lỵ, túi tiền, nhìn Lâm Khả Tụng không có tinh thần đi ra.
"Đi thôi, cầm hành lí đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!