Chương 9: Đời này chưa từng hầu hạ ai, huống hồ…

Phó Noãn Ý được tháo chiếc mũ bảo hiểm nặng trịch, cảm thấy như mình có thể tung bay được rồi.

Thế là, cô bắt đầu nghiêng đầu.

Nghiêng qua trái một cái, nghiêng qua phải một cái.

Nghiêng tới nghiêng lui, chơi rất vui vẻ.

Như thể đang nói trong im lặng: Anh xem, tôi nghiêng đầu cũng không bị ngã nữa này.

Hứa Chỉ lại một lần nữa bị hành động ngây ngô của nó chọc cười.

Anh cười đến toàn thân đều đau, chỉ còn lại tiếng chuông leng keng bên tai.

Trước đây, tiếng chuông nhỏ bé này là sự cứu rỗi duy nhất.

Bây giờ, tiếng chuông leng keng này lại càng giống như nhạc đệm cho tiếng cười vui tai.

Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt to tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Ánh mắt cô bị thu hút bởi chiếc chuông nhỏ đang lắc lư dưới d** tai anh.

Chiếc chuông màu vàng hồng vô cùng nhỏ xinh.

Theo tiếng cười khẽ của anh, nó rung rinh, vang lên tiếng leng keng, leng keng.

Đêm rất tĩnh lặng, nhưng không hoàn toàn tối đen.

Ánh trăng rải xuống, có thể mạ lên màu vàng hồng một lớp ánh sáng.

Ánh sáng dịu dàng, cứ lắc lư bên tai anh.

Khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ, lại treo một nụ cười quyến rũ, đủ để làm say lòng người.

May thay, Phó Noãn Ý không phải là người.

Cô chỉ tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc chuông đang phát sáng.

Hứa Chỉ đưa tay ấn trán nó, khiến nó ngoan ngoãn theo lực đạo mà giữ thẳng đầu lại, "Đi thôi. Đưa cô đi thay quần áo."

Phó Noãn Ý không biết "thay quần áo" là gì.

Nhưng cô đói.

Rất đói.

Bị ngón tay Hứa Chỉ chọc vào trán, luồng khí tức của thức ăn khiến cô muốn ngẩng đầu lên cắn.

Câu thần chú lại vang lên.

[Không được ăn thịt người.]

Phó Noãn Ý tủi thân nhìn chằm chằm vào "thức ăn" Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ nghe được tiếng lòng của nó.

Anh nín cười, rụt tay lại, dùng ánh mắt mới lạ nhìn mái tóc của nó.

Tóc của những con zombie khác sẽ không giống như nó, vẫn còn nguyên vẹn trên đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!