Trước ngày hôm nay.
Hứa Chỉ dám nói, anh chưa bao giờ hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình.
Nhưng ngay lúc này!
Anh hối hận vô cùng, hối hận đến sống dở chết dở…
Là sống dở chết dở theo đúng nghĩa đen.
Tiểu zombie người que cao một mét sáu
- Phó Noãn Ý, ngoan ngoãn cõng Hứa Chỉ cao một mét tám mươi sáu lên.
Nhưng cô là zombie, tứ chi không hề linh hoạt.
Cách hiểu về việc "cõng" của cô là: túm lấy tay Hứa Chỉ, dùng sức lực khổng lồ để kéo anh lên lưng.
Cô không biết đỡ chân anh lên, cũng không biết vòng tay ra sau để nâng lên.
Trông càng giống như khoác một chiếc áo choàng lên người một cách tùy tiện.
Hứa Chỉ tê dại cả người.
Tê vì đau.
Bởi vì ngay lúc này, anh giống hệt một dải lụa dài, bị kéo lê trên mặt đất.
Cái chân phải bị gãy kia, dường như cũng sắp rời bỏ anh mà đi.
Phó Noãn Ý không hề hay biết, tiếng lòng của cô như sau:
[Thức ăn ở đâu nhỉ?
Tại sao lại không được ăn thức ăn của mình chứ?
A?
Sao anh không nói gì nữa vậy?]
Hứa Chỉ toàn thân bê bết máu, đầu đầy mồ hôi.
Anh hận đến nghiến cả răng.
Xin thưa, thân đang lê dưới đất, hồn đã bay trên mây.
Chân phải của anh bị kéo lê một cách vặn vẹo trên mặt đất.
Chân trái thì vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không chắc lát nữa có còn nguyên vẹn được không.
Hai tay bị nó túm lấy, bàn tay vừa được chữa khỏi đã bắt đầu đau âm ỉ.
Huống hồ là bàn tay chưa được chữa.
Anh thật sự vừa đói vừa đau.
Không nói nổi nên lời…
May thay, Phó Noãn Ý là một con zombie tốt bụng, nhiệt tình và ham học hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!