Chương 4: Tiểu zombie này không tầm thường

Phó Noãn Ý nghe thấy giọng của Hứa Chỉ, cô dừng bước tại chỗ, nhìn qua nhìn lại.

Cô cố gắng suy nghĩ.

A, có người!

Giống như những người lúc nãy, biết nói chuyện, đáng sợ quá.

Chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi, sao mà khó khăn thế này?

Tủi thân thật sự.

Hứa Chỉ sắp không còn chút sức lực nào để hơi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nghiêng mặt qua một bên.

Phó Noãn Ý dừng lại trên cầu thang nhìn quanh, khiến cho gò má bị thương của anh cọ qua cọ lại trên bậc thang phía trên.

Hứa Chỉ nghiến răng nghiến lợi, "Thả! Tôi! Xuống!"

Anh thề, đợi anh hồi phục dị năng, việc đầu tiên là phải khống chế con zombie này, sau đó đè nó xuống cầu thang mà chà qua chà lại!

Phó Noãn Ý cuối cùng cũng nhận ra, là "lương thực" trên vai mình đang nói chuyện.

Ồ, vậy thì không đáng sợ nữa.

Cô phớt lờ bốn chữ được gằn ra từng tiếng một kia, tiếp tục loạng choạng đi xuống lầu.

Hứa Chỉ bị dốc ngược đầu, tức đến bật cười, vừa nhếch miệng đã thấy đau điếng.

Tốt, rất tốt!

Nó đang nhảy múa trên giới hạn cuối cùng của anh.

Cái đầu của con zombie này, anh lấy chắc rồi, anh sẽ dùng nó để đá bóng.

Phó Noãn Ý vác Hứa Chỉ xuống đến tầng hai, nhìn thấy sáu con zombie dị năng kia.

Tầng hai bày rất nhiều giường, xếp khá dày đặc.

Đối với một zombie mất đi lý trí mà nói, nơi này chẳng khác gì mê cung.

Chúng lang thang qua lại giữa những chiếc giường khác nhau, trông như đang chọn một chiếc giường ưng ý để ngủ một giấc.

Phó Noãn Ý không muốn bị những thứ xấu xí này cướp mất lương thực.

Xấu, bọn chúng không xứng được ăn!

Cô tiếp tục đi xuống lầu.

Hứa Chỉ sắp bị tức đến ngất đi, anh âm thầm tích lũy sức lực.

Trong lòng đã đem con zombie đang vác mình ra chém ngàn mảnh mấy lần rồi.

Phó Noãn Ý nhẹ nhàng vác "khẩu phần lương thực" xinh đẹp của mình, đi ra đến tận cửa lớn.

Đứng dưới một khoảng trời ngập nắng, cô rất vui.

[Tìm một chỗ ăn cơm thôi.]

Hứa Chỉ ngây người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!