Chương 38: Đợi anh trở về

Dư Mính Hà đi trước chen ra ngoài, đứng bên cửa đợi Hứa Chỉ.

Đợi họ đi ra, lúc này cô ta mới giả vờ chu đáo, đẩy chiếc xe đẩy đã để đồ lúc trước.

Cô ta đẩy xe lại gần đi bên cạnh anh, tiếc nuối thở dài, "Sao lại đi rồi chứ? Thế đạo bên ngoài loạn lạc biết bao. Đội trưởng Tô thân thủ rất tốt, đối xử với đồng đội cũng tốt."

"Vậy cô cũng may mắn thật."

Hứa Chỉ thản nhiên trả lời, liếc nhìn chiếc xe đẩy, đồ đạc quả thực không thiếu.

Dư Mính Hà thấy anh không bắt chuyện, vội vàng nhiệt tình hỏi, "Anh đi thế nào đây? Có xe không? Nhiên liệu có đủ không?"

"Không có xe. Định xuống dưới tìm một chiếc."

Nói đến đây, Hứa Chỉ cúi đầu giả vờ đáng thương, liếc nhìn Phó Noãn Ý đang yên tĩnh bên cạnh, "Thực sự không được thì đi bộ thôi."

"Đến xe cũng không có, còn đi bộ cái gì nữa."

Dư Mính Hà nhân lúc anh nhìn về phía trước, kéo cổ áo xuống, để lộ ra chiếc cổ thon dài, xương quai xanh và đường cong uốn lượn, cô ta õng ẹo nói: "Đội trưởng Tô người rất lương thiện, hai người cũng có thể ở lại trong đội."

Hứa Chỉ thở dài một tiếng, lắc đầu, "Tôi đã hỏi chị Hương Vụ rồi, các vị định đến Kinh Đô. Tôi định đưa em gái tôi đi tìm một bác sĩ quen."

"Giờ thế này rồi, ai mà biết bác sĩ đó có còn sống không. Huống hồ bác sĩ ở Kinh Đô mới nhiều chứ!"

Hứa Chỉ liếc xéo cô ta một cái, muốn hỏi, cô chưa đi sao mà biết?

Anh nén lại sự giễu cợt, nhìn về phía thang cuốn, "Cũng không biết có tìm được xe không."

Dư Mính Hà nhìn ra rồi, anh đã quyết tâm phải đi.

Tìm xe?

Trên xe cũng có thể "vui vẻ".

Dư Mính Hà nảy ra ý, "Trước đây Đội trưởng Tô có tìm được một chiếc xe, chìa khóa vẫn còn treo, nhưng xe hơi hỏng một chút, chúng tôi không định dùng. Nếu anh cần xe, tôi dẫn anh qua đó nhé?"

Hứa Chỉ ngược lại cảm thấy đỡ phiền phức, anh vốn định xuống dưới cướp mặt dây chuyền, giết người, rồi tìm xe đi.

Không tìm được xe thì tìm một chỗ trốn đi, đợi họ đi rồi, lại ra ngoài.

Có Phó Noãn Ý ở đây, zombie không đáng sợ, ngược lại đều là những món rau dâng tận miệng.

"Thật là phiền cô quá." Hứa Chỉ giả vờ cảm kích quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy mặt dây chuyền của cô ta, anh nhìn thêm vài cái.

Dư Mính Hà cảm nhận được ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy chuyện này quả thực đã chắc rồi.

Cô ta dịu dàng lại có chút ngại ngùng, mím môi cười, "Không cần khách sáo với em đâu."

Phó Noãn Ý suốt quá trình đều dán chặt vào Hứa Chỉ, cố gắng hết sức tránh xa Dư Mính Hà.

Tiếng lòng thỉnh thoảng lại nhảy ra spam một trận.

[Hôi quá. Không thích. Không thích.]

Hứa Chỉ an ủi xoa xoa mu bàn tay Phó Noãn Ý, muốn an ủi vài câu, rồi lại cố nhịn.

Phó Noãn Ý vẫn đang tò mò, cô nhớ, Su Su nói sẽ cướp người phụ nữ thơm thơm đi.

Nhưng sao lại càng đi càng xa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!