Hứa Chỉ chống nạng, chân phải hoàn toàn không dám dùng sức, đi rất chậm.
Dư Mính Hà cũng không thúc giục, tỏ ra ân cần, kiên nhẫn, đi chậm lại.
Cô ta còn luôn nở nụ cười của một người chị gái chu đáo, có ý định bắt chuyện với Phó Noãn Ý.
So với Tô Thụy Lăng, Phó Noãn Ý còn sợ người phụ nữ này hơn.
Cô không ngừng nép vào sau lưng Hứa Chỉ, không để lộ ra một chút nào, chỉ dán chặt vào anh.
Sát tâm của Hứa Chỉ lại nổi lên, ánh mắt anh liếc qua liếc lại, đã bắt đầu suy tính làm thế nào để g**t ch*t cô ta mà không ai hay biết.
Hoặc là giết sạch cả đội của bọn họ.
Lối vào tầng hai của siêu thị bị một hàng xe đẩy nối liền nhau chặn lại.
Dư Mính Hà đi nhanh vài bước, đẩy xe đẩy ra, chờ Hứa Chỉ đi vào trước.
Cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy được cô em gái gầy yếu của Hứa Chỉ.
Thân hình mỏng manh đó, trông như chỉ cần một cái tát là có thể bay đi.
Dư Mính Hà lại càng xem thường thêm vài phần.
Trong sách không viết Hứa Chỉ có anh chị em hay không.
Nhưng cô ta nhớ rất rõ, sau này lúc Hứa Chỉ đại chiến với Trình Hương Vụ và bọn họ, bên cạnh anh chỉ có zombie.
Dù sao cũng là mệnh chết sớm, Dư Mính Hà khinh thường liếc Phó Noãn Ý hai cái.
[Gầy như thế này, sớm muộn gì cũng chết, tốt nhất là mau chóng bị zombie ăn thịt đi.]
Hứa Chỉ nghe thấy tiếng lòng này, anh quay người dùng sức kéo ra một chiếc xe đẩy, đặt đồ vào trong xe, rồi một tay ôm ngang eo Phó Noãn Ý nhấc lên.
Anh đặt cô vào phía trước xe đẩy, cưng chiều cười, khẽ vỗ vào vành mũ của cô, "Tang, ngoan ngoãn ở yên đây."
Phó Noãn Ý một khi hai chân rời khỏi mặt đất, liền mặc định là bay lên.
Cô vui vẻ vô cùng.
[A, bay cao thật. Thích quá, bay lên nào!]
Nụ cười của Hứa Chỉ càng rạng rỡ hơn, anh nắm lấy tay cầm xe đẩy, đẩy về phía trước.
[Bay nhanh thật. Thích quá! A a a, bay cao~]
Phó Noãn Ý không hề sợ hãi, theo chiếc xe đẩy lao về phía trước, để lại một chuỗi tiếng lòng vui vẻ.
Hứa Chỉ nhìn bóng lưng cô, nụ cười càng thêm xán lạn.
Dư Mính Hà đứng bên cạnh anh, nhìn đến si mê.
Đối với em gái còn cưng chiều như vậy, nếu anh ta yêu cô, chẳng phải sẽ càng nghe lời hơn sao.
Dư Mính Hà mường tượng về tương lai, mặt sắp đỏ lên rồi, trong lòng càng thêm sốt ruột.
"Để em đẩy xe giúp anh. Ở ngay phía trước thôi, chân anh không tiện, để em."
Chẳng đợi Dư Mính Hà nắm được tay cầm xe đẩy, Hứa Chỉ đã bất chấp vết thương ở chân, lách qua người cô ta, nắm lấy tay cầm xe đẩy, im lặng thể hiện thái độ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!