Chương 2: Nhân vật phản diện xinh đẹp quật cường thảm thương của tôi đâu rồi?

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Phó Noãn Ý lòng ngứa ngáy không yên, nhìn chằm chằm vào "hình nhân bằng đường" trước mặt.

Một giọng nói trong đầu nhắc nhở cô: Mau giấu lương thực đi, ăn vụng một mình thôi.

Giấu đi.

Phó Noãn Ý vịn vào sofa khó khăn đứng dậy, rồi dễ dàng túm lấy Hứa Chỉ đang hôn mê, vác lên vai.

Cô xoay người, chuẩn bị quay về "điểm xuất phát": cái tủ kia.

Cô bước đi trong vũng máu.

Máu đã dần có dấu hiệu đông lại, mỗi bước đi đều có chút dính nhớp.

Tựa như lớp mứt dâu tây kia đang đáng thương gào thét: l**m tôi đi. Đừng đi mà, tôi còn ngon hơn cả hình nhân bằng đường đấy!

Không muốn, ngấy lắm.

Phó Noãn Ý bực bội giậm chân, một lớp ánh sáng mỏng manh từ dưới chân cô lan tỏa ra.

Vũng máu vốn còn hơi sền sệt liền tức khắc khô lại, tạo thành một lớp sơn máu, bám chặt vào mặt đất.

Dưới lầu truyền đến một giọng nữ dịu dàng, "Đội trưởng Tô, anh không sao chứ?"

"Không sao, tôi không sao. Đừng lo lắng."

Một giọng nữ nũng nịu khác vang lên, đầy áy náy, khẽ nói: "Đều tại em không tốt, đầu em hơi choáng nên vô ý ngã vào người đội trưởng, làm ảnh hưởng đến anh ấy."

"Mính Hà, không trách em đâu, em vừa thức tỉnh dị năng hệ Không Gian, chắc chắn là không thoải mái rồi. Em giỏi quá, còn có thể thức tỉnh dị năng thứ hai nữa."

"Chỉ là may mắn thôi ạ. Vẫn là dị năng hệ Ánh Sáng trị liệu của chị Hương Vụ lợi hại hơn."

Giọng nữ dịu dàng vội vàng ngắt lời họ, "Bên ngoài không an toàn, chúng ta vào trong trước đã, tôi sẽ trị thương cho đội trưởng Tô."

Phó Noãn Ý bất giác cảm thấy sợ hãi, vác Hứa Chỉ đi nhanh hơn vài bước.

Cô đi đến trước tủ, nhét anh vào phía bên kia, sau đó mới bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối, trong không gian khép kín, mùi hương ngọt ngào kia càng trở nên nồng đậm.

Phó Noãn Ý đói đến mức phải rúc lại gần Hứa Chỉ, muốn cắn một miếng, nhưng lại bị chiếc mũ bảo hiểm trên đầu cản trở.

Răng của cô lúc nào cũng cách "hình nhân bằng đường" một khoảng.

Cô cúi đầu, áp mặt vào ngực anh, cuối cùng cũng đến gần được "hình nhân bằng đường" rồi.

Cô há to miệng, chuẩn bị ngoạm một miếng thật mạnh.

Một giọng nói trong lòng không ngừng gào thét: Không được ăn thịt người! Không thể ăn thịt người!

Tại sao?

Phó Noãn Ý rơi vào hoang mang, đây không phải là hình nhân bằng đường, mà là người sao?

Tại sao lại không được ăn thịt người?

Cô vừa đói vừa tủi thân.

Đây là lương thực của cô mà, tại sao lại không được ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!