Trên con đường đèo quanh co, uốn lượn, mây đen giăng kín, báo hiệu một trận cuồng phong sắp ập tới.
Từng cụm mây đen cuồn cuộn trên đỉnh núi.
Chiếc xe buýt du lịch đang chạy tựa như một chiếc xe đồ chơi nhỏ bé lọt thỏm giữa núi non và mây đen.
"Mọi người không cần lo lắng, con đường núi này trông có vẻ hiểm trở, nhưng các biện pháp phòng hộ đều được làm rất tốt."
Giọng nói kiên nhẫn trấn an của hướng dẫn viên du lịch từ loa truyền đến, đánh thức Phó Noãn Ý đang tựa vào cửa sổ ngủ gật.
Cô mơ màng mở mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những hạt mưa lớn như hạt đậu chẳng hề báo trước mà từ trời giáng xuống, đập vào cửa kính nghe lốp bốp, làm mờ đi tầm nhìn.
Mưa như trút nước, gió rít từng cơn, tốc độ xe cũng chậm đi không ít.
Trên xe buýt tràn ngập những tiếng hỏi han kinh hoảng, ríu rít.
Phó Noãn Ý vốn tính vô tư, chẳng hề lo lắng, cô duỗi vai, ngáp một cái.
Bên tai ồn ào quá, cô cúi đầu nhìn điện thoại, nhấn nút phát.
Cuốn tiểu thuyết mạt thế đang tạm dừng trước khi ngủ lại vang lên giọng nam trầm mang chút cảm giác máy móc.
[ Trình Hương Vụ v**t v* ấn ký hình giọt nước trên xương quai xanh, nở một nụ cười dịu dàng với Tô Thụy Lăng đang lo lắng trước mặt.
Cô nói: "Thụy Lăng, em nghi ngờ rằng zombie chẳng qua chỉ là một hình thức tiến hóa khác của con người mà thôi.
Em đã thử rồi, nước suối trong không gian của em có thể giúp zombie dần dần khôi phục ký ức, biến trở lại thành người."
Tô Thụy Lăng tiến lên một bước, ôm chặt cô vào lòng, "Nhưng, em có nghĩ đến không? Nếu chúng thật sự khôi phục ký ức, biến lại thành người, chúng còn là người nữa không?" ]
Phó Noãn Ý nghe đến đây, tán đồng gật đầu.
Đúng vậy.
Zombie đã ăn thịt người, không chừng còn ăn cả người thân của mình, dựa vào nước suối không gian của nữ chính để biến lại thành người, lại còn khôi phục ký ức.
Ai mà chịu nổi?
Biến lại thành người, nhớ ra mình từng ăn thịt đồng loại, liệu có còn thật sự là người nữa không?
Phó Noãn Ý vừa nghĩ đến đây, bên tai đã vang lên những tiếng la hét thất thanh vang lên tới tấp.
Trời đất như bị một chậu mực đậm đặc hắt vào, đột ngột tối sầm lại.
Một màu đen kịt bao trùm.
Cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bóng tối ập đến, dòng lũ bùn đá cuồn cuộn, hung hãn không gì cản nổi, lao thẳng về phía chiếc xe buýt.
Chẳng đợi cô kịp có phản ứng.
Cảm giác bị dòng nước bùn lạnh lẽo vô tận nhấn chìm và sự ngạt thở đã khiến cô hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Giữa một vùng tăm tối, những tiếng nói chuyện ồm ồm không biết từ đâu vọng lại.
"Hứa thiếu gia, chuyện này không phải chúng tôi muốn làm, là Hứa tổng căn dặn."
"Gọi mày một tiếng Hứa thiếu gia, mày tưởng mình là ông hoàng thật à? Bây giờ là mạt thế đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!