Editor: 1900
*****
Văn Kiều vừa về phòng bệnh, đã bị một bóng người ôm chầm lấy.
"Kiều Kiều, em đi đâu vậy? anh tìm không thấy em đâu cả." âm thanh khàn khàn của Lệ Thừa Trạch vang bên tai nàng,
"anh chỉ sợ bởi vì mình mà em lại bị ai trói đi rồi."
Văn Kiều ôm ngực, đẩy tra nam này ra xa.
Lệ Thừa Trạch lại cho rằng mình đè nặng nàng, vội vàng thối lui, chân tay đều luống cuống.
Về nhà ăn bữa cơm. Văn Kiều đến mép giường ngồi xuống.
Lệ Thừa Trạch thế nhưng thở nhẹ nhàng ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, thấp giọng nói,
"Hôm nay Kiều Kiều thật xinh đẹp."
Ân, cảm ơn.
Văn Kiều nghiêng đầu cười cười với hắn.
Lệ Thừa Trạch thất thần.
Trước kia, trong lòng hắn, Văn Kiều là thanh mai trúc mã, là ân nhân từ nhỏ của hắn, là bé gái cần hắn che chở trong lòng bàn tay.
Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn từ từ phát hiện, Văn Kiều, lại đẹp như vậy, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập dụ hoặc như tiểu yêu tinh, đặc biệt là đối với nam nhân.
Cái loại ham muốn mãnh liệt bảo hộ yêu thương nàng, dần biến thành hận không thể đem nàng xoa nắn, tiến vào trong cơ thể mình…
Hô hấp Lệ Thừa Trạch thô nặng…
Kiều Kiều…
Văn Kiều lại ôm ngực, đầu ngã xuống giường bệnh, thấp giọng,
"Em không được thoải mái, em muốn ngủ một lát."
Hảo, em ngủ đi.
Lệ Thừa Trạch cầm ghế dựa đặt lại gần giường, hiển nhiên ý tứ muốn nhìn nàng ngủ.
"anh ở đây em không ngủ được a."
Lệ Thừa Trạch bất đắc dĩ cười cười,
"Hảo, vậy em nghỉ đi, anh đi ngoài nhé."
hắn còn ngồi ở đây, sợ là tiểu yêu tinh tim đập càng nhanh, nghỉ ngơi không được đi?
Văn Kiều gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Lệ Thừa Trạch nhìn nàng thâm tình, khó khăn rời mắt, xoay người bước ra ngoài.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cực kỳ, cực kỳ, bức thiết vô cùng, cưới nàng qua cửa.
Lệ Thừa Trạch áp xuống nóng vội trong lòng, cầm di động gọi điện,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!