Edit: 1900
Lệ Viễn cầm điện thoại, ấn gọi một dãy số.
"Có thể thu lưới rồi."
Người như Lệ Thừa Trạch, không xứng cùng chung hoạn nạn với nàng.
…..
"Kiều Kiều…đây là đâu?" Lệ Thừa Trạch nghẹn ngào, âm thanh đột nhiên vang lên.
Văn Kiều nhanh chóng thay đổi tư thế thô bạo lôi kéo người của mình, nâng hơn phân nửa thân thể của Lệ Thừa Trạch dậy, làm hắn có thể dựa vào người mình.
"Em cũng không biết đây là nơi nào, em chỉ biết phải mang theo anh rời khỏi nơi đó thôi… đi tới đường quốc lộ là có thể tìm xe đưa chúng ta trở lại rồi." Văn Kiều nhỏ giọng nói.
Thanh âm nhỏ bé yếu ớt tới nghẹn ngào, dường như đã rất lâu rồi không được cho ăn uống.
Đáy lòng Lệ Thừa Trạch chua xót, ngửa đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ nhem nhuốc bùn và máu, quả thực là bắt nàng chịu tội mà.
hắn nhớ tới thời điểm còn nhỏ tuổi, nàng cũng cứu hắn nhu vậy, vì hắn mà chịu không ít đau đớn, sau đó cũng không nhắc tới chuyện lần đó nữa.
Nàng không cầu hắn báo ân, mà hắn chỉ mong dùng hết thảy những điều tốt đẹp tới cho nàng.
Kiều Kiều… Lệ Thừa Trạch khó nhọc nhấc tay lên, ôn nhu chạm vào gương mặt Văn Kiều.
Trong chớp mắt, nước mắt Văn Kiều tuôn rơi, dù bùn máu đầy mặt cũng không che dấu được nét dung nhan xinh đẹp, vẻ đẹp càng thêm động lòng người.
Nàng chịu thật nhiều khổ đi?
Nàng vì cứu ta, còn bị thương đi?
Tim nàng, còn chịu nổi không?
Lệ Thừa Trạch cau mày, ánh mắt càng dịu dàng xen lẫn đau lòng.
Văn Kiều giơ tay lau lau nước mắt, oán trách,
"May mà anh còn sống."
Vừa nhìn, liền thấy lòng bàn tay trắng nõn giờ che kín vết máu.
Lệ Thừa Trạch bắt lấy cổ tay nàng,
"Đây là có chuyện gì?"
Nháy mắt, Lệ Thừa Trạch cảm thấy tim mình đau nhói.
thật sự đau lòng tới cực điểm!
"Kiều Kiều, em chịu khổ rồi…"
Em không sao. Văn Kiều lắc lắc đầu.
Nàng càng kiên cường như vậy, Lệ Thừa Trạch càng đau lòng, trong vòng vài phút, trái tim như bị người ta hung hăng bóp vô số lần.
Lúc này, trong biệt thự nơi núi xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!