Chương 4: (Vô Đề)

Sắc trời lúc này đã đen.

Cây cối hai bên cao lớn, xe chạy phía dưới như bị bóng tối nuốt chủng.

Cũng ngay lúc này, có một âm thanh cực nhỏ bang đát, dường như vừa đập vào cửa xe.

Văn Kiều biết, đến rồi!

Kẻ bắt cóc tới!

Tài xe đánh tay lái xe tránh loạt đạn bên ngoài, Văn Kiều cực kỳ phối hợp, một bộ dáng bị phát bệnh tim, cả người mềm như bông rơi xuống.

Chờ tỉnh lại, đã thấy ánh mặt trời chiếu qua khe hở, đã là ngày hôm sau.

Lệ Thừa Trạch và nàng tựa lưng vào nhau, bị bó chung với nhau. Nhìn quanh bốn phía, hai người họ đang bị nhốt trong một căn phòng gạch bỏ hoang, vôi trát trên tường rơi xuống từng mảng phía dưới, toàn bộ căn nhà dường như lung lay sắp đổ.

Hệ thống thấy ký chủ bị bắt cóc cuối cùng đã tỉnh lại, nóng vội sốt ruột kêu gọi,

"Lão đại, lão đại đã tỉnh, người đang tính toán gì vậy?"

Văn Kiều gắng gượng mở hai mắt, nói chậm rì rì,

"Khi còn nhỏ hắn bị bắt cóc, là Vu An An cứu hắn. Bây giờ đã lớn, lần nữa bị bắt cóc, nếu người do ta cứu. Ngươi nói hắn sẽ chọn ai?"

Hệ thống nuối nước miếng,

"Cái này... thật khó đoán."

"Lệ Thừa Trạch là nam nhân bá đạo cường thế, người hắn yêu nhất tự nhiên là bản thân hắn. Nếu nói hắn nguyên thân hay Vu An An, không bằng nói hắn thích đoạn hồi ức kia.

Lúc đó, hắn được người ta cứu, là một đoạn ký ức sáng sủa. hắn và Vu An An có một đoạn kỷ niệm như vậy, ta cũng muốn tạo ra thêm một hồi ức đồng dạng như thế, ngươi nói, hắn sẽ thấy sao?Kiều Kiều, ngươi không sao chứ?

"âm thanh suy yếu của Lệ Thừa Trạch vang lên, đem nữ chính kéo về hiện thực. Văn Kiều gian nan dùng ngón tay kéo vai hắn,"Ta không sao, ngươi có khỏe không?

"Nơi nàng chạm vào, một mảnh ướt át. Bị trúng đạn. Lệ Viễn rất có bản lĩnh, nam chủ cũng có thể bị thương. Văn Kiều cảm thản, lại cắn chặt răng, cũng không dám coi thường nữa, thành khẩn mà tiếp tục cảnh diễn,"Ngươi bị thương phải không?

Bên ngoài có người gác sao?Ta không sao... Bên ngoài có... Hai người.

"Ngữ khí Lệ Thừa Trạch yếu ớt, lúc nào cũng có thể té xỉu. Văn Kiều khóc nức nở. Thanh âm của nàng vang lên, thực mau đã bị kẻ gác bên ngoài phát hiện. một nam nhân trẻ tuổi đi vào, trong tay cầm súng lục, cười nhạo lên tiếng,"Tỉnh?

"Theo âm thanh tới gần, hắn ngửi được một mùi hương thật thơm. không tự giác mà gần mùi hương đó, liền gần sát Văn Kiều. Hệ thống hoảng sợ,"hắn, hắn làm sao vậy?Trúng dược.Dược gì a?Ngươi đã quên ta là ai?" Nàng là một cái cây thành tinh a! Nơi này có một gốc hàng ngàn năm tuổi như nàng, hiệu quả tự nhiên càng tăng gấp bội.

Nam nhân tuổi trẻ có biểu hiện hưng phấn không giống như bình thường.

hắn đưa tay ra, nhìn qua giống lưu manh bị t*ng trùng lên não.

Lệ Thừa Trạch thấy không khí không thích hợp, lửa giận bốc lên, còn chưa kịp mở miệng mắng người, tức giận công tâm, ngất xỉu tại chỗ.

Văn Kiều chọn thời cơ chuẩn xác, dùng đầu đập vào kẻ kia, nam nhân trẻ tuổi này cũng không có phòng vệ, súng lục trong tay bị rớt xuống.

Văn Kiều thoát được dây thừng trói buộc, liền nhặt súng lên, ngắm kẻ địch liền bắn vào tứ chi hắn.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng, vọt nhanh vào trong.

Văn Kiều bắn người vừa vào, thực mau, hai kẻ canh gác đã không còn lực sát thương.

Hệ thống sợ ngây cả người,

"Ngươi cởi bỏ được dây thừng vào lúc nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!