Đầu Vu An An nhanh chóng vận chuyển.
Kiều Kiều?
Văn Kiều?
hắn đang nói tới vị Văn tiểu thư xinh đẹp kia sao?
Mặt Vu An An đỏ lên, gian nan mở miệng,
"..... Đúng, đúng là nàng mời ta vào."
"Vì sao ngươi lại đồng ý?"
Sắc mặt Lệ Thừa Trạch càng âm trầm, hắn nhìn Vu An An chằm chằm, nói từng câu từng chữ chậm rãi,
"Từ giờ trở đi, làm tốt bổn phận của mình, phạm vi hoạt động của ngươi là trong phòng này. Nếu lại có lần sau, ta để người đánh gãy chân của ngươi."
Vu An An nghe vậy, hãi hùng khiếp vía, ủy khuất muốn khóc.
Lúc này Lệ Thừa Trạch mới buông tay, gọi trợ lý vào, ký một tờ chi phiếu. Rồi đưa tới trước mặt Vu An An,
"Cả số tiền này nữa, là một ngàn vạn. Mấy ngày nay, nhớ bảo dưỡng thân thể thật tốt, không cần làm hoạt động khác, hiểu chưa?"
Vu An An nhận chi phiếu ngẩn ngơ, nhất thời, không biết nên ủy khuất hay cao hứng vui vẻ.
Lệ Thừa Trạch xoay người bước ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại.
Vu An An sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ tấm chi phiếu trong tay.
Tự nhiên hung dữ rồi lại bảo nàng phải dưỡng thân thể thật tốt, còn cho nàng thật nhiều tiền....
Đây là cách mà kẻ có tiền biểu đạt sự quan tâm?
Vu An An mặt đỏ hồng hào, lại nghĩ tới Kiều Kiều trong miệng Lệ Thừa Trạch.
Vì cái gì không muốn nàng gặp Văn tiểu thư? Là bởi vì, vị Văn tiểu thư kia..... là người mà Lệ tiên sinh phủng trong bàn tay, so với trân bảo càng quan trọng quý giá sao?
Vu An An nắm chặt tay, không hiểu sao, trong lòng cho chút ghen tuông. Ngày hôm sau.
Lệ Thừa Trạch lại tới phòng bệnh Văn Kiều, chẳng qua, hôm nay hắn mang thêm một nữ nhân trẻ tuổi.
Hôm nay, nàng lại không giả bộ ngủ nữa, giương mắt nhìn nữ nhân kia.
Lệ Thừa Trạch vội chỉ vào người này, nhẹ nhàng nói,
"Ta nghe bảo tiêu nói ngươi thật cô đơn, nên để trợ lý đi tìm một lão sư dạy đàn violon, ngươi trước kia còn nói muốn học đàn violon? Mỗi ngày nàng tới đây bồi ngươi tâm sự, dạy ngươi đàn được không?"
Văn Kiều lắc đầu, chậm chạp nói,
"không cần nàng, ta thích nữ hài nhi hôm qua cơ, có một người như vậy là đủ rồi. Ngươi về đi, không cần tới gặp ta, chúng ta đã giải trừ hôn ước."
Lệ Thừa Trạch đau lòng như bị kim đâm.
hắn thở dài,
"Hảo, vậy để nàng kia tới bồi ngươi. Ngươi không được nhắc tới việc giải trừ hôn ước với ta nữa!"
Văn Kiều rũ đôi mắt, trốn tránh ánh mắt của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!