Dáng lưng Lệ Thừa Trạch cứng đờ, ngay sau đó, hắn nắm hai tay thật chặt, kìm nén lửa giận, bước ra ngoài không ngoảnh lại, Ta không đồng ý.
Văn Kiều thu hồi ánh mắt, từ từ nằm xuống, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Văn mụ mụ (*Văn mẫu, Văn phu nhân, mẹ Văn Kiều), bảo bà mang đồ ăn tới cho mình a.
Hệ thống thì lại gấp đến dậm chân,
"Làm sao bây giờ? hắn không đồng ý giải trừ hôn ước a!"
Văn Kiều thong thả ấn điện thoại, ung dung nói,
"Gấp cái gì? Phu thê Văn thị rất thương nữ nhi này, chỉ cần ta vừa mở miệng, Văn gia nhất định sẽ giải trừ hôn ước với Lệ gia."
"Ta biết a, chính bởi vậy, sợ rằng Lệ Thừa Trạch sẽ hiểu lầm a, nghĩ là ngươi vì hắn…."
"Ta nói vậy để hắn hiểu lầm a." Văn Kiều vừa nói chuyện cùng hệ thống, vừa tìm danh bạ Văn mẫu.
"hắn càng hiểu lầm, lại càng sốt ruột, hận không thể đổi tim cho ta ngay."
Nguyên văn, để đạt được trái tim của Vu An An, từ lúc quen biết, bao nuôi, dưỡng thân thể thật tốt, lại tới tiếp xúc ngày càng nhiều hơn giữa hai người họ, lại ngoài ý muốn mà xảy ra quan hệ thân mật…. cho tới cuối cùng mới làm thủ thuật giải phẫu đổi tim cho Văn Kiều và Vu An An.
Toàn bộ quá trình, ước chừng tận bốn tháng a.
Bốn tháng này, mới làm Vu An An yêu Lệ Thừa Trạch sâu sắc, Lệ Thừa Trạch cũng dần dần phát hiện những ưu điểm của Vu An An, sau đó mới một màn tra tấn moi tim, ngược thân lại ngược tâm, rồi lại có thể tiếp tục tương thân tương ái mà yêu đương…
Hệ thống nhỏ bé nghe Văn Kiều nói xong, càng kinh hoàng,
"Tại sao ngươi lại muốn đẩy nhanh tiến độ đổi tim? Ngươi không sợ sau này, Lệ Thừa Trạch sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ngươi? Vu An An cũng sẽ hận không thể giết ngươi đi!"
"Cực hận, mới có thể yêu đến minh tâm khắc cốt."
Văn Kiều dừng một chút,
"Ngô, ta cũng rất tò mò, nếu hai ngày nữa, Lệ Thừa Trạch liền phải lấy tim của Vu An An, mà do hai người họ chưa tiếp xúc đủ lâu để sinh tình cảm, Vu An An sẽ còn yêu một kẻ tiện nam như vậy?"
Nhìn khuôn mặt trắng bệch có vẻ đáng thương của Văn Kiều, hệ thống nhỏ bé hơi bấn, hình như nó lo lắng cho nhầm người thì phải.
Hệ thống nhỏ bé lại bất lực hít sâu một hơi, dứt khoát làm bộ cái gì cũng không thấy!
………..
Giống như dự đoán của Văn Kiều, nàng vờ đáng thương, khóc lóc trước mặt phu thê Văn gia không đến một phút đồng hồ, đôi vợ chồng này liền mềm lòng, lập tức đáp ứng.
"Được, được, vậy mụ mụ liền nói chuyện với Lệ gia bên kia, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần dưỡng thân mình thật tốt." Văn mẫu vừa nói vừa lau khóe mắt đã hồng hồng.
Văn phụ cũng phụ họa gật đầu,
"Đúng vậy, ngươi cứ an tâm, việc giải phẫu, ba ba sẽ tìm cách khác."
Ân. Văn Kiều nở một nụ cười, thật ỷ lại dựa vào trong lòng Văn mẫu, học bộ dáng nguyên thân làm nũng.
Phu thê Văn thị thấy bộ dáng này, tâm đều mềm nhũn, bồi Văn Kiều nói chuyện thật lâu, lại bởi vì công việc thật bận rộn mà không thể không rời đi.
Dù vậy, Lệ Thừa Trạch vẫn cứ mỗi ngày đều tới thăm Văn Kiều, mỗi lần tới đều ngồi lại ít nhất mười phút. Văn Kiều lười diễn kịch với hắn, thấy hắn tới liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nguyên thân có bề ngoài đẹp, khi ngủ, dung nhan lại càng yên tĩnh xinh đẹp, dù thần sắc mặt mày có bệnh, lại chỉ khiến người ta càng thêm thương tiếc. Nàng càng ngậm miệng không nói, Lệ Thừa Trạch càng cho rằng là nàng đang đau lòng.
Nàng không muốn liên lụy tới hắn, dù đau đớn cũng đẩy hắn thật xa, thật xa.
Nàng nằm trên giường bệnh, nhỏ yếu như vậy, chỉ cần một đôi tay là có thể nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!